Cuộc sống này luôn có những thứ khiến chúng ta phải phiền muộn, ai rồi cũng sẽ hơn một lần bị trôi dạt trên những cảm xúc do chính bản thân và người khác tạo ra. Mọi chuyện rồi sẽ qua nếu chúng ta chia sẻ, thế nhưng, có những câu chuyện thật khó khăn để đứng trước một người xứng đáng được lắng nghe và thổ lộ!
Cảm xúc là thứ tồn tại muôn ngàn những nghịch lý, tôi hiểu điều đó. Có những câu chuyện khó nói, mặt khác, lại có những câu chuyện viễn vông và mơ mộng. Nhưng không sao, mọi thứ đều là cảm xúc và chúng luôn xứng đáng được lắng nghe và thấu hiểu. Qua những câu chuyện của mình và những điều mình đã trải qua, tôi tin rằng sẽ dễ dàng cho bạn hơn khi bạn chia sẻ chúng với một người xa lạ và đáng tin cậy. Bạn có nghĩ rằng như thế? Hãy chia sẻ những câu chuyện của mình cùng tôi và tất cả bạn đọc trên Ô Cửa Sổ Blog.
Đây là nơi để các bạn gửi gắm những tâm sự, sẻ chia những nỗi niềm riêng của mình với toàn thể bạn đọc trên OCuaSo.Com. Những thắc mắc trong tình yêu, cuộc sống của các bạn mình sẽ trả lời, giải đáp, chia sẻ và đăng trực tiếp lên trang chủ qua talk room sau đây: Talk Room – Tâm Sự Cùng Bạn Đọc
Bạn có thể gửi tâm sự của mình đến email ighosts22@gmail.com để trình bày một cách chuyên nghiệp, hỗ trợ chèn ảnh, file đính kèm,… hoặc chỉ cần thao tác cơ bản qua khung bên dưới.
15 tuổi nghĩa là tôi còn rất trẻ cũng đồng nghĩa với cách tôi nhìn nhận mọi thứ vẫn còn rất hạn chế
15t em lên snghi cho 1 tương lai, hơn là sống vs nỗi buồn và tâm sự của 1ng trưởng thành
15 là đủ lớn rồi bạn đừng nghĩ là trẻ con
Tôi muốn có một người bạn khác giới để tâm sự có được không
Dc
Chào ban, rất vui được làm quen cùng bạn
Hi
Đc thì kết nối với mk
ok
Mình đang cần tâm sự. Hãy liên lạc vs mình
mình giúp j đc cho bạn?
Được
Tôi có thể giúp j bạn
Tôi có thể giúp j bạn dc không.
tôi rất muốn làm bạn của bạn
Rất vui…
làm bạn đi
kết bạn fb khong
bạn có cần tớ?
Được
a muốn làm bạn với e có đc k e,nếu e đồng ý thì nt cho a nhé 0702209078 e nhé
gia đoạn bắt đầu dạy thì đây mà, nghỉ được như dậy là tốt rồi em…
vậy em chỉ mới 12 t thì có đc gọi là con nít ko
không hẳn đâu em, 12 tuổi cũng biết suy nghĩ theo nhiều tâm trạng khác nhau. Cho nên đừng suy nghĩ 12 tuổi vẫn là con nít. Nó chỉ đúng cho những ai suy nghĩ mình chưa đủ trưởng thành để làm một việc gì đó thôi
Cảm ơn chị hiểu được cảm xúc của em ! Vì ko chỉ có người trên 18 tuổi mới có quyền yêu và suy nghĩ như người lớn.
Chị ơi,em đang rất buồn,em không thể nghĩ chuyện gì khác ngoài chuyện điểm số.Em đang rất stress,em như đang có dấu hiệu trầm cảm do áp lực học hành.Em mong chị cho em lời khuyên ạ.
Chăm sóc bản thân là thứ tốt nhất bạn ạ. Bạn có thể lướt mạng xã hội hay lên youtube nghe dr pepper nói để thấy nhẹ hơn. Mình hay làm như vậy lắm, bạn có thể thử xem
15t tôi còn chơi búng bi, trốn tìm :v
Em muốn quên nyc thì phải làm sao ạ?
cậu phải luôn nhớ rằng lí do tại sao lại chia tay, hãy nghĩ rằng cuộc đời này còn dài. Khi chia tay có nghĩa là kết thúc một cuộc tình để bắt đầu một cuộc tình mới với người thật sự phù hợp hơn mình. Nếu chưa muốn yêu thì hãy đi tìm một thứ gì đó khiến mình thật sự thích thú với nó, một sở thích gì đó chẳng hạn để làm. Và khi chú tâm vào vc đó rồi thì tự khắc bạn sẽ quên đi thôi ạ
Bạn ơi, mình vẫn còn rất iu bạn ấy, dùng mọi cách cũng ko thể quên đc. Bạn còn cách nào nữa không ạ
Cái đó còn tùy thuộc vào việc bạn đã thử dùng cách gì để quên ạ? Có thể cho mình biết không
mình đã ko nhìn những món quà kỉ niệm, k đi trên con đường kỉ niệm của 2 đứa, cố gắng bận rộn nhất có thể để k nghĩ về bạn ấy
Không phải cứ cô gắng quên đi những món đồ đã từng gắn với 2 bạn là có thể quên được người ấy. Đôi khi cậu có thể nhìn vào những món đồ đó, hồi tưởng về những gì đã trải qua, kí ức tốt đẹp và tự nhắc nhở mình rằng: Một câu chuyện tình đã kết thúc rồi, mình không có gì hối hận cả. Hãy bắt tay vào và viết lên 1 câu chuyên mới thôi
Cách mà bạn nên làm là buông bỏ tình yêu đó chứ không phải quên. 100 người nói ” Tôi sẽ quên cô (anh) ấy ” thì có tận 99 người không quên được.
Suy nghĩ tích cực
bạn nên block tất cả những điều gì liên quan đến nyc,đi vui chơi cùng bạn bè,kết bạn nói chuyện….mắt k thấy tai k nghe nữa,một thời gian là ổn thôi mà
Tuổi 15 đồng nghĩa với việc bản thân bắt đầu cô đơn , bắt đầu của sự mộng mơ về một thứ gọi là tình cảm , và cuối cùng là bắt đầu của những mối lo lắng ,…
tình yêu đơn phương tuy đẹp nhưng chứa đầy những vết cắt từ trong tim
đúng vậy..chính mình cũng đã từng trải qua:(
15 tuổi đúng là rất kì lạ 1minhf tự chuẩn bị thay tâm lí một mình tự suy nghĩ những thứ xung quanh 1 mình trả lời câu hỏi mà mình thắc mắc 1 mình làm tất cả ;,
Tôi nghĩ dù lớn hay nhỏ thì đều có quyền được yêu ,nếu tình yêu đó không ảnh hưởng về học hành , gia đình hay nó là tình yêu trong sáng thì nó được chấp nhận.
Mình cũng nghĩ vậy !
em co noi kho rieng, em can ng tam su.
Tui sẽ tâm sự cùng bạn nếu bạn cần .
Bạn thân ba người có phải là sai khi một người luôn phải cô đơn , một mình không ạ ?
Đã gọi là bạn thân thì sao có thể bị bỏ rơi ?
Mình nghĩ tình bạn là một sự gắn kết rất bền bỉ, nếu như ban đầu bạn của bạn thật sự gắn kết với bạn thì sẽ không bỏ rơi bạn đâu.
Mình cũng đang cần tâm sự
Tôi là học sinh cuối cấp, tôi đang phải đối mặt với việc thi chuyển cấp. Nói thật tôi rất căng thẳng, cứ nghĩ đến vấn đế tiêu cực, tôi cứ như đang rơi vào một mê cung, hàng ngày tôi phải đối mặt với những suy nghĩ đó, về ước mơ và nguyện vọng của tôi nữa, tôi không biết phải làm sao?
Có thể nói cho mình nghe này. .
Thành tích của mình rất bấp bênh, lúc cao, lúc thấp, mik rất lo, lo bản thân sẽ thất bại, sẽ bị cười nhạo, sợ bố mẹ thất vọng, mik thậm chí còn nghĩ đến cái chết nếu bản thân thất bại, nhưng đó ko phải vấn đề duy nhất, Vấn đề thứ hai là mik luôn cảm thấy, mik ko phải mik nữa rồi, luôn luôn phải làm theo ý muốn của người khác, tuyệt đối không được chống cự, đặc biệt là với bố mẹ, đối với họ, mik làm theo ý họ là đúng, còn ko làm theo là xai, vô tình giữa mik và bố mẹ đã hình thành một vết ngăn cách lớn, mik thích cái gì, bố mẹ đâu biết, đừng nói tới chuyện họ có hiểu mik hay ko, mik còn đang nghi ngờ bản thân bị trầm cảm nhưng cũng chẳng nói với ai; mik tự hỏi, rốt cuộc bản thân là ai, mik sống như vậy có ý nghĩa gì chứ, thật sự bản thân mik thích cái gì, mong muốn cái gì,… bạn nói xem, mik phải làm sao đây?
Mik mới có mười bốn tuổi thôi, những suy nghĩ tiêu cực, bi ai như vậy, rốt cuộc từ đâu mà ra? Từ bố mẹ hay từ bạn bè? Mik thực sự ko hiểu nối chính mình nữa rồi.
Đã bao giờ bạn nghĩ đến việc mở lòng, nói thử hết một lần suy nghĩ của mình ra cho ba mẹ biết chưa ? Có thể vì cậu im lặng nên ba mẹ cậu ngầm hiểu là mọi suy nghĩ của họ về cầu là đúng trong đó có cả suy nghĩ sai lệch. Hãy thử ngồi lại và nói chuyện với ba mẹ xem
Còn về thành tích ? Đừng quá áp lực cho mình, bạn chỉ cần cố gắng hết sức để sau này không nuối tiếc và hổ thẹn với chính mình là được rồi . Cố lên
Nhung gi ban noi, minh cung tung nghi den chu. Nhung ki thuc mik ko biet nen lam the nao ca. Hon nua, ban nghi xem: thuong xuyen nghi den cai chet, thich nhac buon, tam trang that thuong, dong ho sinh hoc thuong xuyen co bien doi, tam trang doi khi de bi kich dong, mik dang gap phai tinh trang nhu vay, lieu mik co phai bi tram cam ko?
Tất cả những việc cậu đối mặt không phải hoàn toàn từ ba mẹ hay mọi người xung quanh, mà đó là từ chính bản thân cậu. Bản thân cậu quá tiêu cực. Cậu luôn bị chèn ép và gò bó trong chính vỏ bọc mà cậu đã tạo ra cho chính cậu. Hãy thử phá bỏ lớp vỏ bọc ấy đi, hãy đi nói với ba mẹ điều bạn muốn nói, tớ biết sẽ rất khó vì tớ cũng từng giống y như cậu, vì vậy nếu khó quá cậu hãy đưa hết tâm sự của cậu vào 1 bức thư và gửi cho ba mẹ. Nếu ba mẹ cậu hiểu thì cậu thật may mắn và cậu hãy phá bỏ lớp vỏ bọc. Nếu ba mẹ cậu không hiểu thì hãy thể hiện cho họ hiểu. Về thành tích của cậu bấp bênh, đó không phải do việc gì cả mà do chính tâm lý và sự nổ lực của cậu bị bấp bênh và cậu quá lo sợ mọi thứ xung quanh khiến cậu không thể vững vàng hơn. Từ giờ cậu hãy phá bỏ lớp vỏ của cậu, tâm sự với ba hoặc mẹ, hãy tin tưởng bản thân và những đáp án của bản thân. Đừng vì những người xung quanh mà làm cậu bị dao động và lại bước vào vỏ bọc nhé. Chúc cậu may mắn và thành công, hãy cố gắng trong kì thi sắp tới nhé, đừng quá lo lắng vì lo lắng thì sẽ khiến cậu mang trạng thái không tốt vào phòng thi và sẽ ảnh hưởng đến kết quả đấy.
Bollie, bạn không hiểu rồi. Mik chưa từng biết bản thân muốn làm cái gì, vì tất cả mọi thứ mình đều phải làm theo ý của mẹ mình. Từ việc mình muốn xem phim gì, nghe nhạc gì cũng bị mẹ quản lí. Chỉ cần làm đúng ý mẹ thì mình đúng, sai ý của mẹ thì mình làm gì cũng sai. Chẳng qua là mình muốn giải trí thôi, muốn giải toả áp lực, mẹ làm vậy, mình không chỉ không giải toả được áp lực, mà chỉ thấy thêm mệt mỏi. Bạn biết không, mỗi lần mình nhìn vào gương, mình thường tự hỏi, rốt cuộc bản thân là ai? Mình không biết bản thân thích cái gì, cần cái gì, muốn làm gì, vì cho dù mình có thích gì thì cũng bị mẹ phản đối.Bạn biết không, mình ko thik cố gắng làm bất cứ điều gì, dù bản thân thật sự có khả năng, ví dụ như chuyện học, thật ra mà nói nếu mình cẩn thận hơn, siêng năng hơn một chút thì bản thân có thể làm tốt hơn như vậy. Mình đã từng cố gắng, thành công cũng đạt rồi, nhưng rồi thì sao? Ánh mắt chán ghét từ bạn bè, sự thờ ơ của cha mẹ? Rốt cuộc mình đã làm gì sai mà phải nhận lấy những điều đó? Không cố gắng thì bị chê cười, cố gắng rồi chỉ nhận lấy áp lực, sự ganh ghét. Vậy mình cố gắng để làm gì? Cho nên mình mới quyết định buông xuôi. Bây giờ, mọi người, từ bạn bè, cha mẹ, thầy cô đều nói mình phải cố, nhưng mình không làm được, vì mình mệt rồi. Mình từng thử nói chuyện với bố mẹ, để họ có thể hiểu mình hơn, nhưng bạn biết mẹ của mình đã nói gì không? Mẹ của mình nói rằng, nếu cứ muốn làm vậy thì tự đi làm kiếm tiền, bây giờ mày không có khả năng tự nuôi bản thân thì mọi chuyện phải nghe theo lời tao. Bạn nói đúng một chuyện, mình đang sống một cái vỏ bọc do chính mình tạo ra: phải mạnh mẽ,phải lạnh lùng, vô cảm càng tốt. Bạn có biết sao không? Vì mình không thể khóc trước mặt người khác, nhất là mẹ của mình. Có một lần, chuyện này là do mẹ cho bài tập mình làm, do mẹ của mik là giáo viên, mình làm đúng y như đề, mẹ chấm sai nhưng không thừa nhận, nên sửa đề lại, chính mắt mình nhìn thấy, và rồi hai mẹ con cãi nhau, mình đã khóc rất nhiều, mẹ đã cho rằng mình đang giả tạo. Chính vì vậy, từ đó về sau, mình đã không thể khóc trước mặt người khác, bao nhiêu giọt nước mắt mình cũng đã cố nuốt vào trong và chỉ khóc một mình. Mình phải lạnh lùng vô cảm, vì mình có một người bạn, rất tin bạn ấy, và coi trọng tình bạn đó. Nhưng bạn ấy là kẻ tiểu nhân, chỉ muốn mình luôn đứng sau cậu ta. Khác nào mình là con rối để cậu ta dật dây?
Bạn có nick Bollie nói: “Tất cả những việc cậu đối mặt không phải hoàn toàn từ ba mẹ hay mọi người xung quanh, mà đó là từ chính bản thân cậu. Bản thân cậu quá tiêu cực. Cậu luôn bị chèn ép và gò bó trong chính vỏ bọc mà cậu đã tạo ra cho chính cậu. Hãy thử phá bỏ lớp vỏ bọc ấy đi…”
Tôi thật sự từng trải qua cảm xúc và tâm trạng của bạn Nguyễn Ngọc Quỳnh Nga. Lúc đó tôi 20 tuổi. Đến khi tôi nói ra được tâm sự với mẹ, thì tôi tưởng tôi đã tháo gỡ được vấn đề. Bởi thật sự lúc đó nói ra được, tôi thấy mình nhẹ nhỏm, tôi hết trầm cảm.
Nhưng hiện tại tôi 35t, tôi nhận ra cái vỏ bọc mà bạn Bollie nói nó vẫn còn, bằng chứng là tôi rất tự ti, và tôi không biết mình muốn gì, thích gì, nhiều khi tôi đi làm với tâm trạng chán chường như người lười làm việc. Tôi đi làm vì ngày mai tôi sẽ không có tiền để sống nếu tôi ngủ vùi ở nhà. Tôi rất muốn đọc những lời bạn Bollie viết, hy vọng mình tháo gỡ được tâm lý cho mình
15 tuổi là cái tuổi rất rất trẻ nhưng lại là cái tuổi bắt đầu trưởng thành, bắt đầu vẽ tương lai cho 3 năm cấp 3 và 4 năm đại học. Nó có tầm quan trọng rất lớn cho cuộc sống tương lai sau này của em. Ở cái tuổi này nên suy nghĩ vô tư, hồn nhiên đừng ép lòng suy nghĩ nhiều sẽ khiến em rối và mọi thứ sẽ vỡ tan nếu như em không tỉnh táo. Chúc em thành công và may mắn
Thành tích của mình rất bấp bênh, lúc cao, lúc thấp, mik rất lo, lo bản thân sẽ thất bại, sẽ bị cười nhạo, sợ bố mẹ thất vọng, mik thậm chí còn nghĩ đến cái chết nếu bản thân thất bại, nhưng đó ko phải vấn đề duy nhất, Vấn đề thứ hai là mik luôn cảm thấy, mik ko phải mik nữa rồi, luôn luôn phải làm theo ý muốn của người khác, tuyệt đối không được chống cự, đặc biệt là với bố mẹ, đối với họ, mik làm theo ý họ là đúng, còn ko làm theo là xai, vô tình giữa mik và bố mẹ đã hình thành một vết ngăn cách lớn, mik thích cái gì, bố mẹ đâu biết, đừng nói tới chuyện họ có hiểu mik hay ko, mik còn đang nghi ngờ bản thân bị trầm cảm nhưng cũng chẳng nói với ai; mik tự hỏi, rốt cuộc bản thân là ai, mik sống như vậy có ý nghĩa gì chứ, thật sự bản thân mik thích cái gì, mong muốn cái gì,… bạn nói xem, mik phải làm sao đây?
Đúng rồi , nên hãy mở lòng và tận hưởng nhed bạn , đừng ép bản thân mình phải trưởng thành với những cảm xúc gượng gạo , nhưng cũng đừng ỷ mình còn trẻ mà phạm sai lầm lớn nhé !! Chúc bạn luôn mỉm cưới hạnh phúc và có những suy nghĩ tích cực
Cảm ơn cô bé nhiều nhá!😉
tôi double số tuổi của bạn, mà tôi còn cam thấy cô đơn lạc lõng giưa cđ nay, khuyên b la tuổi trẻ nhanh lắm. hãy lam j minh thích, trong phạm vi chấp nhận đc. đừng phai nối tiếc
15 tuổi chắc cũng trưởng thành rồi
Tôi 25 tuổi, nhân viên kế toán của một công ty ở SG. Tôi đang bắt đầu tập làm mẹ đơn thân ở tuổi 25.. Cái tuổi mà tôi đang còn rất nhiều dự định và hoài bảo, nhưng tôi sẵn sàng từ bỏ tất cã, vì con gái của tôi. Đứa bé đang lớn lên trong bụng tôi mỗi ngày ^^
Tôi chọn con đường làm mẹ đơn thân, không phải vì người đàn ông đó không chịu trách nhiệm, mà vì tôi chọn cái cách tự mình làm tất cã, vì tôi vô tình đã yêu một người đàng ông có gia đình..
Anh tên NHT, 26 tuổi. Lúc tôi quen anh, tôi chưa từng biết anh là người có vợ có con. Con gái tôi được gọi là Bơ, tên thật mà tôi định đặt cho em là em Hoàng Quỳnh. “Hoàng” là tên lót của bố. “Quỳnh” của hoa quỳnh. Tôi muốn em sau này sẽ đẹp nhất về đêm, mà người muốn thấy vẻ đẹp ấy phải chú tâm dõi theo em, để trân trọng mọi thứ thuộc về em. Tôi mong cuộc sống của em không bon chen, chỉ tỏa sắc lúc cần và bình dị, hạnh phúc..
Tôi và anh quen nhau qua mxh. Anh hơn tôi 1 tuổi. Anh ở Bắc và tôi ở Nam. Chúng tôi như bao người khác, yêu nhau vì thấy hợp, sau một thời gian nói chuyện, gọi video thì anh quyết định bay vào SG để gặp tôi. Anh nói “Khi gặp nhau nếu thấy hợp bọn mình chính thức yêu nhau đc không?”
Chuyện tình của tôi bắt đầu như v, tôi 25t nhưng kinh nghiệm yêu đương rất ít. Tôi nhận thấy được sự đồng điệu trong suy nghĩ của mình và anh. Tôi dần dần nhận ra mình xem anh như một thói quen trong cuộc sống và thật lòng trao tình cảm của mình về anh. Hôm đấy tôi đón anh ở sân bay, bọn tôi gặp nhau vào một ngày mùa hạ mưa lất phất. Anh đứng đấy nhìn tôi. Cảm giác hạnh phúc vì sau bao lâu yêu xa bọn tôi nhìn thấy nhau bằng da bằng thịt, cảm nhận cái nắm tay đầu tiên thật đẹp!
Sau lần gặp nhau đó anh hỏi tôi “Mình quen nhau chính thức đc không em?” Tôi đã từng hạnh phúc vì nghĩ đây là người không ngại xa xôi đến đây gặp tôi. Từng cử chỉ, từng câu nói làm tôi thấy mình thật sự yên bình..
Anh thường xuyên lui tới SG, vừa thăm tôi, vừa đi làm việc. Tình cảm của chúng tôi rất yên bình. Mỗi buổi tối luôn có những cuộc gọi video. Anh để đó rồi làm việc. Tôi ngồi nhìn anh làm thỉnh thoãng lại cười với nhau rồi bảo ” Cún ơi anh rất nhớ em”
Cho đến một hôm anh trở lại SG và nói sẽ dẫn tôi đi ăn với bạn anh ở SG. Tôi đã đi và nhận về rất nhiều sự thật đau lòng..
Tôi cùng anh đi ăn với 2 vợ chồng của bạn anh. Khi tôi đến nơi bước xuống xe, chị bạn kia của anh hỏi
“T ơi em có mua quà SG về cho vợ chưa”
Mọi sự thật trong tôi như vỡ lỡ ra, tôi nhìn thẵng vào mắt của người đàn ông mà tôi hay gọi là người yêu đấy, ánh mắt tôi có sự bất ngờ, sự hoài nghi và cã về sự hy vọng. Tôi hy vọng đó chỉ là một câu nói đùa. Nhưng không, đó là sự thật, thật đến đau lòng..
“Anh có chuyện gì muốn nói với em không?”
“Anh có, nhưng giờ em vào ăn đã nhé. Khi có 2 người anh sẽ nói”
“Nói những chuyện anh đang giấu em và lừa gạt em đúng không?”
“Anh có giấu em, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ lừa em..”
Anh nắm lấy tay tôi, tôi bất giác gạt bỏ ra. Đây là lần đầu tiên tôi có thái độ với anh. Lần đầu tiên tôi hoài nghi anh sau một khoãng thời gian yêu nhau. Tôi đã từng tin tưởng anh, yêu anh trong yên bình. Tôi đã tin đến mức trao cã thân phận và tương lai vào tay anh. Để rồi hôm nay tôi thật sự thấy kinh tõm chính mình đến mức bật khóc!
Bước ra khỏi quán ăn, tôi và anh đến thẵng sân bay. Anh check in sớm 3 tiếng trc khi bay và ngồi nói với tôi những sự thật rất đau lòng. Rằng anh đã có vợ, đã có con, một bé trai kháu khỉnh. Anh nói anh và vợ đã ly thân. Nhưng chưa ly hôn.
Tôi nhìn anh bằng một ánh mắt không còn cảm giác, rưng rưng từng giọt nước mặt cứ thay nhau rơi xuống
“Anh chưa ly hôn, rồi anh lại yêu em. Anh thừa biết em đã tin anh rất nhiều. Đã yêu anh đến thế nào. Kẻ Bắc ng Nam nhưng em vẫn một lòng với anh. Để rồi hnay anh nói vs em anh đã có gia đình. Anh thừa biết em bị anh lừa dối anh chưa từng thấy em đáng thương sao? Để anh đẫy em vào con đường cướp chồng, cướp bố của một đứa bé?”
“Anh biết là em yêu anh, và anh cũng vậy. Anh yêu em từ lần đầu tiên anh nghe thấy giọng em. Em thấu hiểu anh, quan tâm anh. Làm tình yêu trong anh cũng ngày càng lớn dần. Anh sợ mình nói ra em sẽ tránh mặt, sẽ xa lánh anh. Anh thật sự yêu em anh sợ mất em”
Từng chữ yêu mà anh nói ra nó như giất chết tôi từng chút một. Yêu, tôi đã yêu thật lòng một người đàn ông có gia đình. Tôi đang làm gì vậy, tôi rất dơ. Vì tôi chẵng những yêu mà còn đã từng ngủ với anh. Tôi đã trao cã tương lai cã tình yêu cã trái tim cho anh. Để rồi sự thật chua chát đến đau lòng!
Tôi nói muốn dừng lại. Nhưng anh vễn hết mực níu kéo, thật sự trong thời gian yêu tôi. Anh đã từng dành nhiều thứ tốt đẹp cho tôi. Anh đã từng cho tôi biết anh yêu tôi là thật. Nhưng yêu thôi không đủ. Tôi và anh mãi mãi không thể nào cùng nhau..
Thời gian sau đó anh vẫn liên lạc với tôi. Anh đang cố giử lại mối quan hệ. Nhưng tôi vô tình thấy được fb vợ anh và anh không hề ly thân, anh và gđ nhỏ của mình đang rất hạnh phúc với nhau hằng ngày.. Tôi lại nhận được 1 cái tát từ anh “ban tặng” 🙂
Tôi chủ động nói anh đừng lừa dối tôi nữa, anh đã đẫy tôi vào con đường làm sai rất nhiều. Vợ con snh không có lỗi để phải chịu như vậy. Người có lỗi là tôi và anh..
Cái sai lớn nhất là tôi và anh vẫn còn liên lạc, thỉnh thoãng vẫn có những cuộc gọi, chỉ để nói 1 câu “Cho anh nhìn em một chút, anh thật sự rất nhớ em. Em đừng lãng tránh anh nữa”
Anh nhớ tôi, nhưng trong lúc đó anh và vợ mình vẫn ở cùng nhà, ăn cùng mâm, chỉ là đêm về họ không ngủ cùng nhau vì vợ anh chăm con nhỏ còn anh thì làm việc khuya…
Tôi đã từng rất nhiều lần nhớ đến những ký ức cũ rồi bật khóc, tôi cũng rất nhớ anh. Nhưng tôi không thổ nói vs anh được. Tôi nhớ anh, thương anh đến đau lòng. Anh thấu đc nỗi đau của tôi, nhưng chính anh lại là người gây ra.. Tôi sống trong u ám và mệt mõi vô cùng trong những ngày tháng đó..
Hơn 1 tháng sau khi gặp nhau lần cuối, tôi phát hiện mình có thai. Một mình tôi đến bệnh viện và khám. Bác sĩ nói bé đã được 4 tuần, bé có tim thai. Đang phát triển tốt. Tim tôi nghẹn lại. Tôi có con, và là con của anh.. tôi nên làm gì?
Tôi cầm đt, nhắn tin cho đứa em gái chơi thân. Nó biết mọi chuyện của tôi và anh. Nó cũng ở gần anh, nó bảo tôi
“Em khuyên thật lòng chị nên phá. Vì chị còn tương lai phía trước. Thứ nhất anh T là người đã có gđ, thứ hai chị không thể làm single mom vì đó là điều rất khó khăn, thứ 3 chị còn tương lai chẵng lẽ c chôn vùi mọi thứ?”
Tôi đặt chân vào phòng phá thai, tôi ngồi suy nghĩ rất nhiều. Tôi đã và đang làm gì? Tôi sẽ tự tay giết đi đứa con của mình sao. Tôi không đành lòng.. và tôi bước ra đi về nhà.
Đêm hôm đó con bé gọi hỏi tôi sao rồi. Tôi nói dối là mình đã phá thai, vì tôi sợ mọi ng thất vọng về tôi. Có con với người đã có gđ. Nó tâm sự cùng tôi và tôi đã khóc rất nhiều…
Đứa em gái đó thương tôi như chị em ruột. Nó không đành lòng nhìn tôi như vậy, đã nhắn tin cho một người anh chơi cùng vừa là bạn của tôi và là bạn làm ăn của bố con tôi. Anh cũng không hề biết là người đàn ông đó đã có gđ. Anh thương cảm cho hoàn cảnh của tôi nên đã chủ động với người đàn ông đó..
Đêm hôm đó 1h sáng 2 người đàn ông đó đã nói chuyện với nhau. Anh bạn tôi nói cùng là đàn ông, thì bọn mình dễ nói chuyện. Sự thật mà anh nói với em, không phải anh mong em từ bỏ gđ của mình đổ về với B, cái anh mong làm em sẽ chịu trách nhiệm được với những gì em làm!
Ngày hôm sau anh đã liên lạc với tôi. Anh hỏi tôi có giấu anh chuyện gì không. Tôi vẫn bình thản nói chuyện vì tôi không biết rằng anh nghe ng khác nói tôi đã phá thai. Anh hỏi tôi sao lại tự ý? Em chuyện gì cũng không hỏi anh. Anh luôn nghĩ là em hiểu anh, nhưng thật sự làm em không hiểu.
Tôi đã rất mệt mõi, tôi buông ra câu “Tôi lấy quyền làm mẹ, vì anh không xứng đáng làm bố của con tôi..”
Nói xong câu đấy tôi rất đau lòng. Nhưng tôi muốn anh ghét tôi đi, đừng bao giờ nghĩ đến tôi nữa. Để tôi một mình nuôi con, vì ngay thời điểm này dù anh có biết thì anh cũng chẵng thể nhìn nhận đứa con của tôi được
Vì sai lầm của chính tôi, mà con tôi vô tình được cái mác “con rơi” còn tôi thì loay hoay với cái bụng lớn lên từng ngày. Mọi người không biết anh là ai, còn tôi không chồng thì chửa.. điều tiếng, miệng lưỡi con người làm tôi đôi lần nghĩ sao mình không chết đi?
Tôi một mình đi khám thai, một mình vượt qua những cơn nghén, một mình đi về. Đêm đêm mẹ con tôi nhớ bố nó đến mức bật khóc, nhưng không thể làm gì ngoài im lặng và cam chịu cã..
Con tôi đã được 3 tháng, thỉnh thoãng anh vẫn gửi tn là “Anh nhớ em, anh chưa bao giờ muốn từ bỏ” “Em khỏe không? Không biết giờ này em đang làm gì?” …
Nhiều lần tôi đã tủi thân đến bật khóc, nhưng rồi nhìn lại đứa bé đang lớn lên trong tôi từng ngày.. tôi kai buộc mình phải nín đi, mạnh mẽ mà sống vì Bơ, Bơ là tài sản quý giá duy nhất tôi có cho đến giờ phút này…
Gửi anh Bố!
” Sau này nếu Bơ tìm lại anh, anh có sẵn sàng nhìn nhận em không? Em Bơ thiệt thòi lắm anh bố ạ. Do mẹ, tất cã là lỗi của Mẹ. Vì Mẹ đã vô tình biến cuộc đời Bơ thành đứa không có Bố. Vì Mẹ đã sai lầm nên Mẹ sẽ dành cả đời này bù đắp cho Bơ, Mẹ sẽ làm Mẹ và làm cã Bố của em Bơ nữa. Bồ à, nếu sau này Bơ muốn gặp Bố, Bố hãy dang rộng tay mà chào đón em nhé, đừng để em phải chờ đợi Bố trong vô vọng như Mẹ đã từng.. Bố có thể không yêu thương Mẹ, nhưng Bố nhất định phải luôn có 1 chổ cho em Bơ trong tim. Vì em là món quà mà ông trời mang đến cho Mẹ, thay Bố bên cạnh Mẹ. Chúc anh Bố thật nhiều sức khỏe và an yên trên đường đời sau này.. Mẹ hứa sẽ lo cho em Bơ thật tốt. Mẹ xin lỗi Bơ…”
cố gắng lên chị nha !!!
Đồng ý
mình cần tìm người tâm sự 🙁
🙁 mình nè tâm sự ql ạ
Trong tình yêu lúc nào mình cũng phải chịu thiệt tại sao cứ cho tôi hi vọng rồi lại cướp đi hi vọng đó một cách tàn nhẫn tôi thích bạn là thật đấy có thể bạn không thích tôi nhưng làm ơn mỗi lần tôi đang thật sự cố gắng đễ quên đc bạn thì bạn lại thắp sáng hi vọng trong tôi bằng nhiều cách khác nhau. Có thể bạn không thích tôi nhưng tôi cũng là con trai người mình yêu lúc nào cũng đùa giỡn vs con trai khác đau lắm buồn lắm nhưng tư cách gì để nói bây giờ tôi thật sự đã mệt mõi lắm rồi không thể tiếp tục được nữa rồi dừng lại thôi nếu chúng ta là bạn thì hãy cho tôi một thời gian tôi sẽ quên đc bạn dù khó nhưng chắc có lẽ là điều tốt nhất mà tôi có thể làm đc
bn nói rất đúng, quan trọng là tgian, tgian là thuốc tiên mà, chúc bạn sẽ thành công khi quên được người đó và tìm được cho mình 1 nữa ở tương lai.
Càng cố quên thì hình bóng của người đó càng hiện rõ, nếu buồn có thể khóc tức giận có thể hét lên, rồi đến một ngày mọi thứ sẽ lại ổn.
A à! Yêu đơn phương tuy đau nhưng nó sẽ khiến a mạnh mẽ. Trong tương lai không xa a sẽ tìm được một người yêu a bằng cả trái tim của người ấy. E hiểu được cảm giác của a.Đừng quá đau buồn,nó sẽ qua nhanh thôi nếu như a chấp nhận mở lòng và đón nhận nó.
tinh yeu la nuoc mat ma nen hay co vuot qua di roi moi thu se on thoi
Có lẽ nào ngy bạn là nguoi vk tâm ko để ý tới cảm suc của bạn.
Hay chứng mih bản thân bằng cách chinh phục trái tim bạn ấy. 2 đôi mắt hay nhìn vào nhau nói những lời ẩn chữa trong bạn. Đàn ông mà đúng k?
Nếu cô gái bạn yêu là một cơn gió thoảng qua trái tim của bạn
Và nếu bản k thể nắm bắt được cơn gió đấy
Thì hãy để nó thoáng qua như chưa từng xuất hiện
Dòng đời mà, từng hình ảnh tình cảm đâu nhói cũng có thể rèn dũa trái tim bạn thêm cứng rẵn ok…
Vậy nếu mình thích một chàng trai nhưng không có dũng khí để kết thúc tình bạn ấy thì sao ?
rất giống mình hiện tại 🙂
Tôi là người cùng chung cảnh ngộ với bạn . Nhưng tôi là một người con gái , sau khi đó tôi mới biết tình yêu làm cho người ta mạnh mẽ hơn rất nhiều.
chúng ta thà để bản thân buồn còn hơn là kéo dài mqh đó ra
Nếu bạn học được cách quên thì hãy dạy tớ với
thời gian sẽ giúp bạn quên đi thôi, nhưng mà trong lời của 1 bài hát là muốn quên đi 1 người phải yêu người sau xây đắm hơn, đem yêu thương còn lại dành tất cả cho người ấy…
Minh rat muon chia se tam su nhung ban cung canh ngo
Chào bạn
Vậy bạn tâm sự với mik :3
Được nếu bạn muốn
Trong csốg có muôn vàg nuối tiếc, và nuối tiếc của tôi là đánh mất ty của mình. Có phải chăg khi yêu, tôi sợ mất đi là sao? Có fải chăg khi yêu, tôi đau đớn tổn thương, khi thấy ng vui vẻ và ngọt ngào với ng khác là sai. Tôi ko sợ mất ty, chỉ sợ mất lòg người. Nhữg chê bai, nhữg câu mắg ng dành cho tôi, tôi sẽ phải vui lên để fấn đấu, hay tôi fải buồn mà tủi cho bản thân. Tôi biết, khi yêu tôi rất ích kỷ, đến mức ng đã mệt mỏi lắm rồi. Ng ta đi, tôi vẫn còn ngồi đây chờ, yêu thươg và nhug nhớ. Có fải vì tôi wá ngu ngốc ko? Chờ đợi rất đau khổ, nhưg đau khổ hơn là ko biết nên tiếp tục chờ hay nên buôg và wên. Chờ cũg đau, wên đi cũg đau. Yêu có lúc như thiên đường, có lúc cứ như trầm luân trog Địa Ngục. Có fải mọi thứ tôi làm, mọi thứ để giữ ng, mọi thứ để giữ ty này là sai ko? Khi đến cúi cùg, ng vẫn bỏ tôi mà đi.
nếu yêu mà hạnh phúc thì hãy tiếp tục yêu
còn nếu yêu không hạnh phúc thì xin hãy buông tay
toi cam thay cau noi do rat hop voi ban
ban khong sai chi la tinhf yeu cuar ban da dat sai nguoi ma thoi
Tôi chỉ muốn mk mất tất cả kí ức đau thương để có thể sống một ngày đúng nghĩa là sống.
Nhưng hình như nó chỉ là một giấc mơ xa vời với một đứa Con gái k có gì như tôi. Mọi thứ khiến tôi như sắp k thở dk. Muốn khóc cũng ko khóc dk
niếu bạn cần người chia sẽ hãy trò chuyện cùng mình. https://www.facebook.com/thang.kim.1800
Hãy mạnh mẽ lên bởi vì chỉ có bạn mới có thể bảo vệ bạn được thôi. Ký ức không mất được thì cứ lấy nó làm mục tiêu né tránh và cố gắng phấn đấu để không bao giờ để những ký ức đó làm tổn thương bạn nữa. Hãy trở thành người mà không một ký ức hoặc một sự việc nào có thể làm đau bạn.
Xin loi NOI NHO VO HINH nhe, thoi gian qua Trung ban nhieu viet qua nen khong check email, minh rat hy vong ban dung bo roi minh.
Yêu và thích khác nhau thế nào.người đi cùng mình trọn đời và cảm giác thoáng qua khác nhau ra sao.Tại sao mọi thứ dồn dập đến khiến đau đầu
😢 bạn chắc chung cảnh ngộ r. Ib tâm sự hk ạ
Minh cung tưng trai qua noi đau va co luc cung muon chêt đi .Mot ngay tim minh đay vêt thương muon lao ra giưa đương chêt cho xong nhưng minh lai nhơ tơi me va nươc măt tuôn roi.Minh bưng tinh va quyet song cho tot vi tinh yêu ko la tât ca.Tương lai cua minh cs cua minh sau nay mơi la quan trong.Nen mong răng tg se lam ban suy nghi thoang hơn.Hay manh me vưt bo cai gi đau thương tư tư roi ban se ôn hơn.Ban hay theo đuoi ươc mơ va lam gi co ich cho ban thân.Hay yêu thương chinh ban thân minh nhe.Vi minh co luc nhin lai thay toi nghiep cho chinh minh.Co lên nhe ban!
Thay vì cậu cố gắng quên đi thì hãy chăm sóc bản thân và tận hưởng cuộc sống tươi đẹp hơn. Nếu cậu cứ cố quên đi thì chỉ khiến cậu nhớ kĩ hơn thôi. Vì vậy hãy để nó ở đấy và đi chăm sóc bản thân và tận hưởng cuộc sống tốt đẹp hơn nhé! Nếu cậu không có gì thì hãy chăm sóc bản thân và tận hưởng cuộc sống từ những điều giản dị nhất nhưng tươi đẹp nhất trong cuộc sống của cậu
tôi có rất nhiều nỗi niềm riêng tôi không chia sẻ cho bạn bè tôi luôn cảm thấy tuyệt vọng tôi nên như thế nào đây
tại sao lại phải gò bó mình như thế
? Hãy thử mở một bản nhạc là nhắm mắt lại xem những gì bạn đã chịu. Bạn bè thì luôn mở lòng chỉ có bản thân của chính bạn là ép đi cảm xúc, nếu bạn cứ dồn những nỗi buồn đó thì sẽ có ngày bạn mệt mõi đến chết mất haha
Bạn bè là những người thân cận đáng tin cậy mà sao lại ko thể chia sẻ? Có những lúc có những chuyện riêng tư nên ko tâm sự. Nhưng này, nếu bạn thực sự nghĩ rằng bạn bè ko cần phải nghe chuyện của bạn thì bạn đang tự cô lập chính mình thôi! Hãy mở lòng đi! Tập cho mình cái thói quen bày tỏ suy nghĩ cảm xúc đi! Cố lên nha bạn!
mình nghĩ bạn nên nghe nhạc, làm điều bạn thích, đi du lịch, gặp gỡ những người bạn ,hãy làm những điều bạn muốn , hãy làm việc, tham gia một clb để những nỗi buồn đó được quên đi bạn nhé.
Tâm sự nhé.
haha cám ơn Hạ Linh a.Không biết phải nói như thế nào nhưng kể cả ngay bây giờ tôi cũng không cảm nhận được tình bạn của họ đối với tôi có thật hay không nữa và nó cứ như tôi đang cố bám lấy họ vậy. Năm mới chúc bạn vui vẻ hạnh phúc a.
mệt….bế tắt thật sự
me
bạn nói đúng không sai
tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng . nếu cho đi nhưng không nhận lại được thì chúng ta nên suy nghĩ và lựa chọn 1 cách đúng đắn . tôi nghĩ bạn đã làm được . tôi ủng hộ .
Cuộc đời thật tẻ nhạt sáng lên trg bị bắt nạt về bị chửi tôi ko làm j cx bị chửi mấy ng tôi ko khóc à k buồn à
Nó khắc nghiệt thì đúng hơn, nhưng nhờ vậy mà học được cách vượt qua, mạnh mẽ hơn. Nếu nó quá êm đềm đến một ngày có sóng lớn thì chỉ có thể chìm.
Ba mẹ ko hiểu tôi họ chửi mắng tôi lúc nào cx vậy tôi làm j sai à, nhất là ba chỉ cần mỗi lần nhậu say về thì chửi tôi ổng nói là ”thật đó m xấu lắm con, t ko có đứa con như m đâu”, so sánh tôi với ng khác lúc đó tôi thấy buồn lắm, tôi khóc nhiều lắm nhưng mà ko ai biết cả, tôi ko có ai để nói cả lúc nào cx từ gặm nhắm nỗi đau một mik cả quen r và cuối cùng hậu quả quá mà mấy ng đó gây ra là tôi bị trầm cảm nặng mà tôi ko khám vì chỉ cần nói ra thì ổng sẽ nói nó làm bộ làm tịch chứ trầm với chả cảm nên tôi cứ để như bây h đc r
cha mẹ sinh con ra không đc chọn con cái ,cũng như con cái sinh ra thì nko đc chọn cha mẹ. Cái j cx có quy luật của nó. Với những trường hợp như vậy bạn nên lơ đi nói đúng hơn là khồn quan tâm về nó.hãy đặt ra 1 mục đích để sống. còn với ba của bn thì bn hãy thử nc vs bác xem, Hoặc bn viết một lá thư gửi bác. Đôi khi điều đó sẽ giúp bn xích lại gần ba hơn. Ba mẹ nào cũng thương con. Nhưng ko phải ai cx có thể dạy con một cách hoàn hảo. Sẽ có những lúc ba mẹ thấy con ngta tốt hơn họ sẽ ghen tị và đem so sánh vs bn. Hãy cố tìm lý do để lảng tránh những điều tồi tệ đó và nghĩ đến những điều tốt đẹp hơn. Vì cái j cx có 2 mặt. Buồn cx sống mak vui cx sống. Tại sao ko thử cố gắng thư zãn tâm hồn mik và nghĩ đến những điều tốt đẹp?
Mình có thể hiểu được bạn vì mình cũng vậy, mình từng khóc rất nhiều nhưng lại ko dám nói cho bố mẹ biết, cũng từng muốn nói cho bố mẹ biết bao tâm sự, cũng muốn nghe bố mẹ khen một câu, khích lệ một lần nhưng tất cả đều là viển vông. Ko ai hiểu mình hơn chính mình, sau bao nhiêu chuyện, mik nhận ra đc một điều, buồn cũng sống, vui cũng sống, đó là sự bắt buộc. Bạn hãy thử nói với bố mẹ thử xem ( khả năng thành công là rất thấp) hoặc là cứ khóc thật nhiều mỗi khi buồn, cố gắng nghĩ đến những điều tốt đẹp hơn, chúc bạn thành công, chứ đừng giống như mình.
Bạn sao!?! Thật nực cười ? Hoá ra bạn đối với mày chỉ là thứ đồ để mày lợi dụng sao?
Từ khi tao thành bạn thân của m đã bao h m nghĩ đến cảm nhận của tao? Thậm chí m còn ko đứng về phía t mặc dù t đúng. T vẫn luôn cố gắng nghĩ ra một cái cớ để thông cảm cho m. Nhưng ko m ak sự thật thì vẫn luôn là sự thật. Hoá ra từ trước đến giờ m chỉ lợi dụng t mak thoi. M khiến tao phải kinh tởm m. Và nếu như ko có ngày vận mệnh đó thì có lẽ t sẽ mãi chỉ là 1 con rối để m điều khiển. Dù vậy nhưng cũng cảm ơn m. Vì nhờ có m mak t đã nhận ra rằng đừng bao h tin tưởng 1 ai cả. Cảm ơn m vì những lúc m lm t đau. Điều đó đã khiến t mạnh mẽ hơn.T bt là m cx hay đọc ở trên này nên mong rằng m sẽ đọc đc nó. Tình bạn giữa chúng ta nên chấm dứt đi. Vì cuối cùng thì hoá ra t mãi là người đơn phương, là người cố gắng níu zữ tình bạn này. Nhưng giữa một mối quan hệ khi chỉ có một bên cho đi và bên khi ko hồi đáp thì mối quan hệ đó dù cho có sao đi nữa cx sẽ dần phôi phai như một bông hoa hồng dần úa tàn.
Phải rồi, trên thế giới này vốn dĩ đâu thể tin tưởng bất kì ai. Tôi cũng vậy. Tôi kết bạn với một người, tin tưởng người đó rất nhiều nhưng rồi chính người đó lại nói xấu tôi, bắt buộc tôi làm theo những gì mà cậu ta muốn, nếu ko sẽ gây khó dễ tôi đủ kiểu, và thậm chí đã xúc phạm tôi, về sau tôi nhận ra rằng, loại người vô liêm sỉ, đến cả rác rưởi cũng ko bằng nhưng hắn, thật chẳng đáng để tôi quan tâm chứ đừng nói đến là làm bạn nhưng tôi vẫn im lặng, bạn có biết vì sao ko? Tôi chính muốn tiếp tục mối quan hệ này, ko cần đau khổ, cũng chẳng vui vẻ, ko thật lòng mà cũng chẳng giả tạo, một mối quan hệ chỉ có lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Tôi chính là thích để hắn vẫn ảo tưởng cho rằng, tôi vẫn còn là con rối cho hắn điều khiển, là con chó để hắn tùy ý sai khiến nhưng thật ra hắn mới chính là bức bình phong để tôi bảo vệ quyền lợi của mình ( chẳng qua hắn khá có tiếng nói trong trường), hắn mới chính là con rối để tôi điều khiển, là con chó để tôi sai khiến, đây chẳng phải là quá thú vị hay sao? Nếu một ngày nào đó, tên rác rưởi đó nhận ra, nếu hắn có hỏi thì tôi sẽ nhếch mép cười vào mặt hắn mà nói rằng: Gieo nhân nào thì gặp quả nấy. À mà, tôi nghĩ lại, kẻ ngốc ảo tưởng mình thông minh đó chẳng bao giờ nhận ra đâu.
cha mẹ sinh con ra không đc chọn con cái ,cũng như con cái sinh ra thì nko đc chọn cha mẹ. Cái j cx có quy luật của nó. Với những trường hợp như vậy bạn nên lơ đi nói đúng hơn là khồn quan tâm về nó.hãy đặt ra 1 mục đích để sống. còn với ba của bn thì bn hãy thử nc vs bác xem, Hoặc bn viết một lá thư gửi bác. Đôi khi điều đó sẽ giúp bn xích lại gần ba hơn. Ba mẹ nào cũng thương con. Nhưng ko phải ai cx có thể dạy con một cách hoàn hảo. Sẽ có những lúc ba mẹ thấy con ngta tốt hơn họ sẽ ghen tị và đem so sánh vs bn. Hãy cố tìm lý do để lảng tránh những điều tồi tệ đó và nghĩ đến những điều tốt đẹp hơn. Vì cái j cx có 2 mặt. Buồn cx sống mak vui cx sống. Tại sao ko thử cố gắng thư zãn tâm hồn mik và nghĩ đến những điều tốt đẹp?
Thích một cô gái nhưng lại không giám tiến đến vì sợ, cô ấy đẹp, học giỏi có nhiều mối quan hệ tốt đẹp hơn bao quanh. Nhìn lại mình giống “ngọn cỏ ven đường làm sao với được mây” đến cả làm bạn còn không được thì chắc chỉ giám đứng từ phía xa nhìn cô ấy cười
nếu yêu mà hạnh phúc thì hãy tiếp tục yêu
còn nếu yêu không hạnh phúc thì xin hãy buông tay
Tên Của Bạn: Gin
Email Của Bạn: quyendm1206@gmail.com
Tiêu Đề Chia Sẻ (Không Bắt Buộc): Tình cảm, yêu xa , chia tay , quay lại
Nội Dung Chia Sẻ:: Em có thắc mắc về tình cảm .
Em và cô ấy quen nhau 8 tháng, mà chia tay quay lại 4 lần !
Cô ấy đã mở lời chia tay em , em có níu , thì cô ấy lại chấp nhận , và mỗi lần như vậy cô ấy chỉ đặt vào bản thân , chứ chưa hề đặt vào trường hợp của em .Em có Nói thì Chỉ là ngụy biện .
Và ct lần 4 và quay lại , cô ấy đã bôi những dòng tin nhắn em nhắn gửi cho cô ấy , cho người khác xem, và đã hùa theo những nghời đó nge những lời đó để cho bản thân tốt hơn , haiz . Và cô ấy nói em là “anh hãy hành động đi , đừng hứa nữa”. Mà em đã hứa với cô ấy điều gì đâu ?
Yêu xa , gặp nhau đã khó , lúc em nhắn tin để níu cô ấy lại, và cho cô ấy hiểu em hơn . Nhưng em bị đối xử lại là nói ” em đang nt trách móc , và kêu cô ấy lợi dụng em “.
Em đã tự hạ mình xuống , và xin lỗi.
Thậm chí bây giờ , em cứ luôn luôn nghĩ là cô ấy có xem em ra gì không . Hay là do em cứ tin tình cảm đó sẽ đẹp . Cứ hay dấu , làm việc riêng , sợ em biết . Em hỏi thì nói khong có gì .
Cho em lời dặn , khuyên bảo , và khắc phục .
Bạn Là?: Nam
Mình nghĩ bạn nên một lần nói thẳng suy nghĩ của bạn với cô ấy đi,xem cô ấy cảm nhận và nghĩ như thế nào về bạn. Nếu cô ấy thật sự yêu và hiểu bạn thì cô ấy sẽ biết lắng nghe, xin lỗi bạn và bạn có thể tiếp tục theo dõi thái độ của cô ấy sau này. Còn nếu cô ấy thật sự không yêu bạn thì cô ấy sẽ gắt gỏng, cố dùng mọi lời lẽ để phản biện lại bạn, bao che cho mình. Theo mình thì những cô gái như thế bạn nên cố gắng buông đi, buông để mình không bị đau khổ. Đau khổ 1 lần còn hơn đau khổ cả đời
Tôi nghĩ bạn nên xem xét một cách nghiêm túc cho 1 cuộc chia tay không báo trước. Tôi cũng đã từng ở trong hoàn cảnh này, đã hành đọng như tôi đã nói, và kết cục cũng như tôi dự đoán.
Haizzzz
Bùn lắm
Tôi cảm thấy bế tắc, ko biết phải khuyên can bố tôi thế nào
Hay yêu hết mình, ai rồi cũng phải ngã, nhưn cái ngã đau nhất sẽ nhắc bạn phải thành công,và chính mình cho họ thấy sự xuất hiện của mình là không thể thiếu trong cuộc sống của họ
mình có thể sang thái chuyển giới để có thể tâm sự với cậu
•••TỔ QUỐC•••
Tổ quốc tôi bao la biển rộng
Những cánh đồng thơm lúa mênh mông
Từ Sông Hồng Tới Dòng Cửu Long
Trời xanh tươi đẹp nắng mai hồng
Tổ quốc tôi…tổ quốc anh hùng
Mỗi tên làng,tên núi,tên sông
Những con người cần cù anh dũng
Bốn ngìn năm rạng rỡ chiến công
Tổ quốc tôi bát ngát màu xanh
Màu xanh của trời,màu xanh của biển
Màu xanh của hương lúa,hương hoa
Màu xanh của đôi mắt em dịu hiền
Của những dòng sông nặng chở phù sa
Tổ quốc tôi..,tổ quốc Việt Nam
Bốn ngìn năm oai hùng trang lịch sử
Như vầng trăng soi sáng đêm thâu
Tổ quốc tôi dòng máu rồng tiên
Ngàn đời vinh quang.
Hoàng Tùng
20/9/2019
•••THÀ LÀM NGƯỜI XA LẠ•••
Thà rằng khi đó đừng gặp nhau
Đừng có quen nhau đừng hẹn hò
Thì giờ đây mình sẽ không đau
Khi tình yêu đôi mình tan vỡ
Thà rằng khi đó đừng yêu nhau
Đừng có nhớ thương đừng đợi chờ
Thà làm hai người dưng trên đời
Bây giờ tim chẳng đau tan vỡ
Giờ đây mình đôi người,đôi ngã
Em đường em anh đi đường anh
Mình làm hai con người xa lạ
Sau những mùa bên nhau ái ân
Hoàng Tùng
19/8/2019
Ảnh mạng
Mình và anh ấy quen nhau trên một trang web hẹn hò, vô tình lại cùng quê hương miền Trung nữa nên bọn mình nói chuyện rất hợp rồi yêu nhau khi nào ko hay. Anh ấy làm xây dựng nên đi công trình suốt, có khi 1 tháng gặp đc mấy lần. Nhưng vì tình cảm đang mặn nồng nên lúc yêu xa cảm thấy rất hạnh phúc. Trong khoảng thời gian đó thì cũng có vui có buồn, nhưng đỉnh điểm 1 hôm vì giận anh ấy mà mình ko thèm trả lời tin nhắn gần mấy ngày trời dù anh có nt thế nào. Rồi đột nhiên a cũng ko nt nữa và rồi bọn mình xa nhau trong im lặng. Chuyện gì tới cũng tới anh ấy đc gia đình giới thiệu cho cô gái gần nhà để cưới rồi về quê lập nghiệp luôn và anh ấy đã đồng ý. Sau đó thì lễ đính hôn cũng tiến hành sau mấy tháng bọn em chia tay. Em đã rất đau và kìm nén lòng chấp nhận đó là sự thật. Nhưng tình cảm em dành cho người đó quá nhiều nên sau đó hai người đó lại quay vào sài gòn và anh ấy liê lạc lại với em và bảo cho anh thời gian ra tết, vì em biết anh đã phát hiện ng con gái đó là les nên anh muốn li dị và quay về với em. Em mừng như bắt đc vàng và chấp nhận đợi anh lấy giấy quyết định ly hôn và sau đó bọn chính thức quay lại với nhau. 4 tháng sau bọn em tổ chức đám cưới vì hai bên gia đình thúc giục chứ 2 đứa vẫn chưa muốn. Thế là đâm cưới diệc ra tốt đẹp và bọn em chính thức vợ chồng công khai. Thời gian đầu sống với nhau thì ko tránh khỏi lúc cơm ko lành canh ko ngọt và anh ấy có mấy lần xưng mày tao với em. Rất buồn vì ko đc tôn trọng nhưng em ko hề tranh cãi hay trả treo lại mày tao với anh ấy và rồi cứ thế mấy ngày lại làm hòa. Em bỏ qua tất cả lần này đến lần khác. Nhưng tính anh ấy mỗi lần giận lên lại cứ xưng hô như vậy mặc dù bình thường anh rất thương và chiều em, bọn em rất hợp nhau. Ở với nhau đc 1 năm thì hai đứa quyết định cùng nhau đi xklđ và anh ấy đi trước em còn em vẫn đang làm thủ tục. Những ngày anh ấy đi em buồn và nhớ da diết, ngày nào cũng gọi nt mới cảm thấy yên tâm và ấm áp vì vẫn luôn cảm thấy anh ở bên cạnh mình. Vì trái múi giờ nên có khi thức hơn nửa đêm chỉ đợi anh đi làm về ăn xong rồi gọi điện thế là hạnh phúc lắm. Nhưng cách vài hôm cũng vì xích mích qua lại và anh ấy lại nt xưng tao với em, lúc đó vì là nt em đã xưng mày lại với anh. Nếu là nc thì chả bao giờ em có thể mở lời đc nhưng hôm đó đang nt, anh ấy lạ làm như thế và em đáp trả lại thì anh chặn luôn fb của em. Em hụt hẫng, buồn và ko biết tâm sự cùng ai. Không muốn cho người thân biết chuyện hai đứa nên em mỗi làn gọi điện phải cố tỏ ra vui vẻ như ko có chuyện gì. Và sau đó em lại quay về nép mình trong ko gian riêng, ko muốn nc và giao tiếp với ai. Em như bất lực vì sắp tới em cũng qua bên đó cùng anh. Nhưng giờ ko có cách nào để anh nói chuyện lại. Bây giờ tâm trạng e rối bời, em ko biết phải tâm sự với ai, phải nói chuyện với bố mẹ , anh chị em như thế nào nếu như mọi người hỏi… Em cần một lời khuyên lúc này. Xin hãy giúp em!!!
tớ thấy thế này nhé , ý kiến riêng thôi không có ý gì đâu. thứ nhất nếu mình là bạn thì mình không quay lại đâu tại sao tại vì chồng bạn lúc ấy là lấy người khác mà không nghĩ đến bạn thì chứng tỏ anh ta k tôn trọng tình yêu bạn gửi gắm cho hắn và cái thứ hai là khi vợ chồng cãi nhau xưng mày tao là không phải không có nhưng nếu chỉ có 1 người lắng nghe một người phớt lờ thì cũng sớm tan vỡ thôi
tớ cảm thấy hắn không thật lòng vậy nên hãy suy nghĩ kĩ để biết mình nên lmj nhé
tớ k giúp được gì cx k gợi ý cho bạn lmj vì đây cuộc sống của bạn thì bn phải biết mk cần gì muốn gì để rồi sau này k pải hối hận
Mình thấy là vầy
Bạn khá hướng nội nên quan hệ ít nếu có 1 người bạn thân rất thân để chia sẽ cả chặng đường đã qua thì tâm trạng sẽ đỡ biết bao và sẽ có đủ bình tĩnh để quyết định cuộc sống, theo mình bạn nên tâm sự với người ban tin tưởng nhất trong gia đình, nếu có phản ứng tiêu cực mà bạn sợ ko dám thì nên hiểu là do người đó quan tâm lo lắng cho b nên mạnh dạn nhé
Còn về phía chồng thì mình thấy là ck bạn có lúc yêu bạn có lúc lại lạnh nhạt mày tao, còn chặn fb thì mình thấy a ta không hoàn toàn yêu bạn và tôn trọng bạn. Nhưng ko hoàn toàn ko hẳn là ko còn tình cảm. Bạn lấy ck kiểu này bạn nên chấp nhận xuống nước và làm quen và có cái bất đồng trong xưng hô thì bạn nên khéo léo tâm sự giải quết ở dịp đang vui vẻ chơi bời j đó để 2 người gắn kết với nhau hơn
Chứ im lặng kiểu này, rồi bạn tự giam mình mà ko thoát ra đc thì hậu quả ko nhỏ, mong bạn yêu bản thân hơn nữa
Khuya rồi vẫn còn bồi hồi chưa thể ngủ được. Kh biết nguyên do từ đâu , cuộc sống đưa đẩy mình từ một đứa thân thiện, lúc nào cũng nói luyên thuyên trở thành một người ” sống nội tâm “. Nhiều khi cũng tủi thân lắm vì mình chả bao giờ có thể nói chuyện với ai đó một cách thân thiện hay thoải mái cả trừ khi đó là bạn thật sự thân thiết hay chính gia đình của mình. Đôi lúc cảm thấy ganh tị với bạn bè mình lắm , vì tụi nó đi đâu, làm gì cũng được mọi người yêu mến.. Còn tôi? Chắc bạn kh đọng được chút kí ức nào sau khi đã gặp tôi đâu. Vì tôi không giỏi nói chuyện, không giỏi giao tiếp và vì tôi biết chẳng ai thật sự quan tâm như tôi quan tâm người ta. Lúc nào tôi cũng sẵn sàng nghe người khác nhưng đến khi muốn nói lại chẳng có ai lắng nghe. Tôi sẵn sàng dành thời gian của mình cho người khác nhưng không có nghĩa người ta cũng thế ? Đúng không? Cô độc như vậy, hi vọng tin tưởng rồi thất vọng bao nhiêu để cuối cùng phải khiến bản thân trở nên lạnh lùng, bất cần, một mình mà bước tiếp. Lựa chọn cô đơn, chưa bao giờ là ước muốn của tôi. Có lần , khi tôi đi học, tôi thấy bạn lớp phó đang ngồi một mình, tôi cũng có ý muốn lại ngồi cùng bàn với bạn, nhưng bạn ấy nói một câu khiến tôi vô cùng hụt hẫng :” Thôi, mày lên trên ngồi đi, tại mày nhạt nhẽo quá.. ” Đó, bạn nghĩ cảm giác lúc đó của tôi như thế nào? Bạn có thể chỉ mất 1 tuần hay đơn giản chỉ là 1 ngày thôi để có thể làm quen được nhiều bạn mới và hòa nhập với môi trường mới. Còn tôi, có khi phải đến 1 năm tôi mới thật sự quen với tất cả mọi thứ. Bạn bè xung quanh tôi thì nhiều lắm, nhưng để tìm ra một người có thể chơi chung với tôi, chịu đựng được sự ” nhạt nhẽo ” trong con người tôi thì…khó lắm. Dường như ai cũng bỏ rơi tôi, chỉ vì tôi kh đủ vuii khi nói chuyện với họ, tôi không nhanh nhẹn, kh hợp gu với họ. Tôi phải làm sao đây?
Bản thân mình cũng không phải đứa dễ nói chuyện với người lạ, t chỉ có vài người bạn thân, nhưng tất cả những người bạn t có đều chơi với nhau ít nhất là 7 năm trở lên rồi. Mình đâu cần phải làm hài lòng tất cả mn, đâu cần phải chơi và làm quen được nhiều bạn bè, nếu những người k tôn trọng bạn thì bạn cũng k cần phải tiếc nuối với những con người đó. Bạn đâu có 1 mình, bạn có gia đình, có anh chị em cơ mà. Khi đủ trưởng thành bạn sẽ nhận thấy rằng gia đình là quan trọng nhất, bạn bè rồi đến năm 40-50 tuổi sẽ chẳng còn ai có thể chơi với bạn nữa, vì ai cũng sẽ có cuộc sồn riêng. Nên bh nếu bạn chưa tìm đc bất kì người bạn nào phù hợp, thấu hiểu được mình, hãy hướng về gia đình nhé~
Không biết cậu có như tôi không…Nhưng cảm giác ấy của cậu có thể chưa là gì với tôi cả…Tôi là một con người mà ai cũng đánh giá là mặn. Nghe ban đầu thì rất vui phải không? Nhưng khi mà họ quay ngoắt lưng lại rồi thì đó sẽ là cuộc đấu tranh dữ dội giữa lý trí và cảm xúc. Cảm xúc thì cho rằng bạn ấy còn khen mình kia kìa, ra kia níu người ta lại kiểu gì họ cũng quay về. Nhưng lý trí lại khác, nó lại cho rằng thứ nhất là có thể do người bạn kia có lý do khó nói, mình không nên làm phiền họ và thứ hai là họ không xứng. Cậu nhạt, nhưng những người xung quanh cậu vẫn nói thẳng trước mặt cậu bản chất của cậu. Tôi đây, họ lại chọn cách nói sau lưng tôi. Tôi biết nhưng nào có thể làm gì bởi vì nào có bằng chứng?
Cậu nhạt thì kiểu gì cũng sẽ hợp với những người nghiêm túc nên cậu không phải lo nhé. Chắc chắn cậu sẽ tìm được tri kỉ thôi. Còn việc tôi kể câu chuyện trên là để nhấn mạnh rằng: cậu thật sự rất may mắn. Cậu chỉ đơn giản là chưa tìm thấy người phù hợp chứ thực tế là còn chưa chạm đến mức cô đơn chứ đừng nói đến cô độc. Đừng ngộ nhận mà tự dìm bản thân mình xuống.
đôi khi có những chuyện buồn luôn hiện hữu trong đầu, vì không thể bài tỏa với người khác mà thôi.
chắc bạn đã trải qua nhiều chuyện buồn lắm, nếu có thể hãy nói với mình, mình sẽ sẵn sàng lắng nghe
Cảm giác rất buồn khi vừa đặt chân vào cấp 3 và trong lớp thì kh có bạn , điểm đầu năm mà thấp tẹt , xung quanh ai cũng học giỏi , thông minh nhưng sao mình chẳng có gì , cũng kh biết tương lai làm gì , như thế nào , còn ngoại hình nữa , e chỉ lùn một khúc thôi , có 1m48 nữa là … Kh giỏi kh ngoại hình , tương lai e sẽ như thế nào 😞
Mình cũng từng trải qua rồi, không thể tâm sự cùng gia đình hay bạn bè, chỉ có thể ngồi khóc một mình. Mình chỉ biết khuyên bạn hãy lấy sự quyết tâm và cố gắng của bạn để lấn át đi những áp lực, thất bại là mẹ thành công, phải tạm biệt cái quen thuộc để bước vào thế giới trưởng thành không phải là dễ nhưng không phải là không thực hiện được, cố lên bạn nhé!
Mình cũng từng như vậy năm cấp 3, 1m43, ít nói, ít giao tiếp, không bạn bè, tự mình cô lập một mình, và mình đã nghỉ học một năm rồi chuyển sang học trung cấp nghề
có ai có thể giúp mình thoát khỏi những suy nghĩ tiêu cực không :> khi mà mình không muốn tiếp tục sống trong ngôi nhà mà ngày nào cũng nghe chính mẹ của mình sỉ nhục
đừng buồn khi bạn sinh ra là một con người lành nặn không bị tàn tật không phải chịu cảnh mồ côi
bạn thử nghĩ đột nhiên mẹ bạn không xuất hiện nữa thì cuộc sống bạn sẽ ra sao . hãy suy nghĩ tích cực lên , mẹ cũng muốn tốt cho bạn thôi . fitting . cố lên nhé
một nỗi buồn sâu sắc trong tim
một sự tang thương trong mắt
đang dần hiện lên trong tôi
– không biết thế nào nhưng tôi cảm thấy rất khó chịu khi mỗi sáng phải thức dậy rồi đến trường xong lại về nhà cuộc sống nhàm chán cứ lặp đi lặp lại như vậy khiến tôi buồn bực
một cảm giác chán nản hơn là thống khổ . chịu áp lực từ trường lớp bạn bè thậm chí là chính người thân của mình , tôi chợt nghĩ là con người thật mệt mỏi
ước gì kiếp sau tôi là một hòn đá , một hòn đá yên tĩnh mà an nhàn không màng xã hội đang chuyển động
Nếu tôi yêu người cùng giới thì sẽ ra sao?
Không sao cả. bây giờ xã hội cũng đang dần chấp nhận rồi. Đôi khi chúng ta có cảm thấy người cùng giới sẽ hiểu mình hơn rất nhiều so với người khác giới khiến cho mình cảm thấy thật sự rung động
Em đơn phương một người gần 3 năm nhưng người đó có vẻ rất ghét em và người đó cũng biết tình cảm của em. Em rất rối bời không biết phải thế nào
Chào e
Em là một người bị body shaming. Từ bạn bè, đến người thân của em đều chê bai em. Em cảm thấy rất tổn thương, rất tự ti. Họ nghĩ đó chỉ là những lời trêu đùa bình thường nhưng đối với em nó lại là những vết dao đâm sâu vào trái tim vậy. Nhiều khi em chỉ muốn được ở trong một thế giới mà chỉ có một mình em thôi, em cảm thấy cự kì xấu hổ khi giao tiếp xã hội hay tiếp xúc với một ai đó, em chỉ muốn giấu mặt của mình đi không cho họ nhìn thấy. Em biết, em sinh ra đã không được đẹp nhưng những lời body shaming đó càng khiến em ngày càng có những suy nghĩ tiêu cực hơn nữa.
Sinh ra không ai có quyền quyết định mình đẹp xấu, dáng vẻ ra sao, thay vì để người khác nói về khuyết điểm mà bạn biết lẫn không biết, bạn hãy tự nhìn nhận những điểm tốt, không tốt của mình, khi bạn hiểu rõ bản thân rồi, khi người khác nói bạn, bạn đã có thể chẳng cần nghe lời miệt thì đó nữa, vì bạn đã biết quá đủ điểm yếu của bản thân rồi. Bạn có thể thay đổi bầu không khí u ám xung quanh mình bằng cách rủ mấy đứa bạn thân đi đâu đó, trở về bên gia đình, tâm sự những điều trong lòng bạn với người bạn tin tưởng… Khi mở ra được khúc mắc trong lòng thì bạn mới có thể thoải mái được.Đừng bao giờ chọn cách nói lại người đã miệt thị bạn, vì bạn khác họ, bạn không cần dùng lời nói, cũng không cần chứng minh lời miệt thị của họ là sai, bạn chỉ cần sống đúng bản thân bạn và bỏ qua những người đó đi. Đừng tự ti hãy tự tin . Là chính mình và không quan tâm đến họ .
NẾU BẠN CẦN MÌNH CÓ THỂ TÂM SỰ VỚI BẠN !!!
Không phải cứ cô gắng quên đi những món đồ đã từng gắn với 2 bạn là có thể quên được người ấy. Đôi khi cậu có thể nhìn vào những món đồ đó, hồi tưởng về những gì đã trải qua, kí ức tốt đẹp và tự nhắc nhở mình rằng: Một câu chuyện tình đã kết thúc rồi, mình không có gì hối hận cả. Hãy bắt tay vào và viết lên 1 câu chuyên mới thôi
Bạn bỏ mình đi chơi với người khác chỉ vì vật chất thì nên ứng xử ra sao ạ ?
Điều đó thì…
Chào bạn
em nên là gì với con điểm 2 và 7 trong khi mình là học sinh giỏi nhất lớp, các bạn trong lớp lại có những con điểm tốt ( 9,10) gia đình kì vọng em lắm :((
Chuẩn bị tinh thần thôi bạn, mình cũng từng học sinh giỏi xuống học sinh yếu, nói chung là muốn sống khỏe thì bạn phải từ từ giảm các kỳ vọng của gia đình xuống, khiến họ nghĩ mình học giỏi mệt mỏi lắm
Người nhạy cảm thì như thế nào ?
Va tưng ngay cs cua toi cư âm thâm troi qua.Ko niem vui cung ko co gi goi la hp.Hon nhân sai lâm đưa toi vao bê tăc .Vi con nên toi phai hy sinh va chiu đưng song vơi mot ngươi chong vô tâm.Mot minh toi tư lo cho cuoc song hai me con roi ca viec đong tien tro.Anh ay cung ko quan tâm gi tơi con minh ngoai cơ bac ca đo…Toi nhiu lân khoc roi cung quen khi nươc măt can khô.Co khoc cung vay ,co buon cung vay ai hieu cho minh.Thoi thi hay cô gan vươn lên như chưa co sư hien diên cua anh ây.Roi 6 năm qua toi như mot chiec bong lâm lui mot minh.Nhiu luc toi muon li hon đê giai thoat cho minh nhưng con gai toi no se bi ton thương.Toi phai lam sao???
hiện tại mình và một người bạn đang trong quá trình ôn tập để thi hsg môn ngoại ngữ nhưng giáo viên dạy môn ngoại ngữ có vẻ như không thích mình cho lắm và xem mình như không khí khi hai người cùng ôn thi . Hiện tại mình cũng rất buồn và rất nhiều người bạn cùng lớp khác khuyên mình nên chuyển sang môn địa lý để thi . Vậy bây giờ mình nên cố gắng để được thi môn ngoại ngữ hay là chuyển sang thi môn địa
vậy bn thích thi ngoại ngữ ko
mình nghĩ rằng bạn nên đi theo môn học mà bạn thật sự yêu thích. nếu bạn vì giáo viên dạy ngoại ngữ không thích mình mà bỏ đi môn học yêu thích thì không đáng, bạn đâu chỉ có thể học từ giáo viên đó, đúng không? còn nếu địa lý là môn mà bạn yêu thích thì bạn hãy chuyển sang học địa lý nhé, việc học một môn học mà mình không yêu thích với một giáo viên không thích mình theo mình là khó khăn. việc quyết định là ở bạn, hãy làm những gì mà mình thật sự yêu thích nha. cảm ơn bạn vì đã đọc phản hồi của mình.
tôi nghĩ rằng 12t là đủ lớn để suy nghĩ ,… thế nhưng mẹ tôi lại nghĩ tôi vẫn là trẻ con
mẹ tôi cũng ko bt tôi đang bị dễ dâng trào cảm xúc (nhất là lúc khóc)
tôi cũng ko có bạn , tôi cũng cảm nhận đc các bn cùng lớp đg ghét tôi vì lí do nào
đó rất khó hiểu
mình biết bạn nghĩ việc bị mẹ cho là tre con rất khó khăn, mình cũng vậy nhưng chúng ta đều không biết rằng cha mẹ luôn yêu thương và muốn bảo bọc chúng ta như khi còn bé xíu. mình từng thấy bố mẹ mình vui như thế nào khi được bế và chăm sóc một đứa trẻ, họ cũng muốn làm vậy với những người con đã lớn của họ nhưng họ không thể. mẹ bạn vô cùng yêu bạn đấy chỉ là mẹ bạn chưa thể thay đổi nhìn về bạn nhanh như cách chúng ta lớn lên được, bạn cho mẹ thời gian để mẹ hiểu rằng bạn đã lớn và hãy nhớ yêu thương mạ thật nhiều.
còn về việc bạn bị ghét ở lớp, mình cũng có trải qua một lần, mình đã nói với cô giáo về lỗi của các bạn trong lớp và sau đó chúng nó nói mình sĩ diện này nọ, ngày nào mình cũng khóc hết, mình cũng chả thể làm gì được cả, sau này thì mọi người quên dần đi nên đỡ hơn thôi. còn giờ mình đã không còn bị ghét nữa. bạn cần phải tìm ra lí do về việc bị ghét thì mới giải quyết được nếu không cho dù bạn bị ghét do vu oan bạn cũng không thể minh oan được.mình cũng chẳng biết khuyên bạn gì nữa, chỉ mong bạn có thể vui vẻ hơn. mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi
Mẹ bạn nghĩ vậy cũng không sao cả, mỗi người có suy nghĩ khác nhau mà
Em năm nay 15t và hiện giờ em không biết làm thế nào để gỡ rối những suy nghĩ trong đầu của mình em chơi với 1 đứa rất thân tên là Hân và có vài chuyện nên xích mích và nó ib em thì em giải thích cho nó hiểu và nó sai ở đâu để biết mà suy nghĩ vậy mà em nói ra thì nó cố không muốn hiểu và làm cho mọi chuyện sai lên và em bị người khác đi up story là đi nói xấu đặt điều với mấy anh lớn trong band em cũng đã chủ động ib giải thích 1 anh trong band đó và chơi trong đám bạn em thì có 1 đứa đi xin lỗi thay em với mấy anh đó và nói là em nóng tính do lúc gây với con Hân nên nó mới nói ra mấy lời đó nên thông cảm trong khi em là người được nghe kể về bồ nó và đám band nhạc không tốt lành gì và em kể cho con Hân mấy câu nói đó nếu em mà đi dựng chuyện nói thì không ngu đi khai ra cho nó biết nhưng em sai ở đây là đáng ra không nên kể cho nó biết về bồ nó và band nhạc vì nó chả hiểu nó đi nghĩ sai đến giờ nó vẫn chưa chịu nhận nó sai giờ em không muốn vào facebook vì hết người tới người ib hỏi gây mấy anh band gì đó hả vì band nhạc này lớn
em năm nay học cấp 3, em đang chơi trong 1 nhóm bạn cũng được 2 năm, em thực sự hài lòng và cảm thấy tình bạn giữ chúng em thật hoàn hảo. nhưng gần đây trong em lại có những suy nghĩ và cảm giác khó hiểu. em luôn cảm thấy cô đơn trong tình bạn ấy, em luôn có những suy nghĩ tiêu cực như họ đang muốn tách biệt em chăng, họ luôn giấu em nhiều điều gì đó và em thật sự không đáng tin tưởng để họ chia sẽ cùng? em luôn cảm giác mình là người thừa thải khiến cuộc chơi mất vui, và cảm giác đó giống như mình là người thứ 3 trong chuyện tình yêu. bây giờ em cảm thấy căng thẳng và stress, em không biết mình nên làm gì. em muốn nói thẳng ra cũng không được mà giấu đi chịu đựng nó cũng không được, em phải làm sao đây…..
em cx giống như chị vậy đó em năm nay lớp 9 rồi . Em là người đến sau cùng của nhóm bạn ấy , họ cx giống như những người bạn của chị vậy cx ko chia sẻ với em mà có cx là người cuối cùng được biết đến . Em rất thất vọng về điều ấy em ko biết phải làm sao cho phải , em có lẽ đã chọc tức bọn họ . Và rồi em đã ko chơi với họ nữa , điều đó thật buồn nhưng em cx vui bởi vì bản thân sẽ ko phải đặt ra câu hỏi họ có muốn chơi với mk hay ko nữa. Nếu chị cảm thấy stress vì bạn bè em nghĩ chị đừng coi bọn họ là những người bạn thân nữa hay bình thường hết sức có thể bình thường với họ bởi vì chúng ta có cảm giác bị thừa thãi ko phải nhầm mà là thật sự đúng . KO PHẢI TA TỰ SUY ĐOÁN MÀ CẢM NHẬN THẬT SỰ ĐÚNG
bạn nên tham gia các hoạt động trong trường hoặc xã hội để bớt căng thẳng và thoải mái hơn.
em hiện tại cũng như chị vậy đó nhưng em mới học lớp 7 thôi. em là thành viên cuối cùng của nhóm bạn ấy vì các bạn ấy thân và quen nhau sớm hơn em, mới đầu em cũng không đc coi là thân thiết lắm cho đến khoảng 2 năm nay mới trở nên thân hẳn, em đã dành tất cả những gì tốt đẹp nhất và cũng hi sinh cho các cậu ấy, thế nhưng dường như em vẫn luôn có một cảm giác không an toàn và có những suy nghĩ khó hiểu. các cậu ấy vẫn có nhiều điều giấu em và ko muốn em biết hoặc em sẽ là người cuối cùng được biết. em vẫn luôn trấn an bản thân rằng chắc là do mình suy nghĩ nhiều quá hoặc nghĩ rằng có thể các cậu ấy đang buồn vì chuyên nào đó. em thấy mình rất cô đơn kiểu như mình là kẻ chen chân vào tình bạn của họ vậy, có em họ sẽ không thoải mái, tự nhiên…… em đã từng rất hy vọng những điều tốt đẹp nhất đến với tình bạn này nhưng về sau các bạn ấy là người nói từ bỏ trước. em cũng đã từng muốn níu kéo thử nhưng ko đc. về sau em cảm thân bản thân mình không nên suy nghĩ hay buồn về chuyện này nữa. em nghĩ rằng tốt nhất là chúng ta nên tìm họ nói thẳng tất cả với nhau và mình cũng nên thử kết giao thêm những người bạn mới, biết đâu họ sẽ dành cho ta những sự chân thành mà ta xứng đáng nhận đc, bản thân cũng sẽ không còn phải lo lắng hay stress về tình bạn kia nữa hoặc là đừng nên suy nghĩ nhiều nữa vì đôi khi mình suy nghĩ vậy nhưng chưa chắc đó là vậy. hãy cứ là chính mình và không bị thứ gì đó làm bản thân ta phải buồn
[Đây là 1 cmt chứa ko vui]
Cảm giác khi buồn nhưng không tìm được ai để tâm sự, cảm giác bản thân đang bị cả thế giới bỏ quên không ai nhớ tới mình là như thế nào, Cảm giác mà mọi nỗ lực của mình đều ko được công nhận là như thế nào e đã đang phải trải qua. Thật sự dạo này e rất mệt, cả em chó em hay ngồi tâm sự cùng cũng vừa bỏ em đi rồi, nên em chẳng biết nói với ai cả. Em thấy những người ko tìm được người để chia sẻ như em, họ thường bày tỏ những điều đó trên mạng xã hội, và sẽ có người thấy, và an ủi họ ( e đã từng) nhưng em sợ là khi mình chia sẻ lên, cũng có những người đang rất mệt mởi như em, họ đọc những tin bài, story đo rồi lại lấy thêm những sự cmar xúc tiêu cực vào mình ( em cũng đã từng bị như vậy) nên em chẳng dám chia sẻ đâu cả. Nên em viết lên đây, e hi vọng viết dược ra rồi thì em sẽ ổn hơn. cảm ơn nêu có ai đó đọc đến đây, và cũng xin lỗi nếu e tạo thêm năng lượng tiêu cực cho ai đó.
Mình cũng từng có khoảng thời gian như bạn, vô cùng mệt mỏi, vô cùng chán nản, nhưng bạn à sau cơn mưa trời sẽ lại sáng thôi, hãy cố gắng lên bạn sẽ có thể vượt qua quãng thời gian khó khăn này. minh tin tưởng những nỗ lực của bạn sẽ được công nhận và bạn sẽ sớm tự tin trở lại nha.
Tặng bạn câu này nè “keep your face to the sunshine and you cannot see a shadow -hellen keller- ”
Cố lên nha bạn!!
Thế nào tình yêu các bạn nhỉ ? Tôi đã 24 tuổi , nhưng đối với mình ty nó mơ hồi lắm – có lúc gặp 1 ai đó tìm hiểu 1 ai đó mình cứ tưởng đó là tình yêu ! Rồi đến 1 lúc cả 2 buông tay , mình cũng có nhớ họ đấy ! Nhưng chỉ 1 tg ngắn mình đã có thể quên và bắt đầu chuỗi ngày mới cho chính bản thân mình – thì lúc đấy mình lại tự hỏi vậy là do mình quá lí trí hay do mình chưa thật sự yêu họ ????
Theo các bạn thì cảm giác đó là thế nào ?
Chào bạn! Mình 30 tuổi. Mình nghĩ mình cân bằng được cả lý trí và tình cảm. Sau 3 lần không trọn vẹn trong tình cảm mình có thể chia sẻ với bạn về tình yêu như thế này.
Tình yêu là sự bình yên trong tâm hồn khi nghĩ về nhau, khi bên nhau và cả khi không bên nhau. Bạn không thể biết chính xác được khi nào bạn sẽ yêu một ai đó, tình yêu thường đến một cách bất ngờ nhất trong tâm hồn bạn.
Nếu may mắn gặp được người cũng yêu mình như mình yêu họ thì mình khuyên nên yêu hết mình, sống hết mình vì tình yêu đó. Còn khi bạn không cảm nhận được tình yêu từ đối phương hay khi bạn cũng chưa thực sự có tình cảm với họ thì không nên cưỡng cầu. 24 tuổi bạn còn rất trẻ để vun đắp tình cảm của mình, đừng trể bị trượt dài cảm xúc. Nhưng nếu như bạn nói, bạn có thể nhớ người đó sau khi chia tay nhưng không mất quá nhiều thời gian để làm được điều đó thì chúc mừng bạn, nên như vậy. Cảm giác thất tình với người yêu nhiều kinh khủng lắm, hiện tại mình đang trải qua nên mình hiểu rất rõ, thấm từng giây từng phút, đau đến từng thớ thịt vậy.
Ở trên mình viết “Mình nghĩ mình cân bằng được cả lý trí và tình cảm” vậy mà khi bản thân rơi vào chuyện tình cảm lý trí của mình lại không đủ lớn để kiểm soát cảm xúc. Mình muốn được như bạn, nhưng vì là cảm xúc mỗi người nên không phải muốn là được và mình đang gắng gượng để trải qua từng giây từng phút dài lê thê.
Mng ơi em cần trợ giúp em vừa mới lừa dối bạn thân em qua nhà con bạn khác chơi nhưng thật sự k phải em cố ý em nghĩ nếu giấu sẽ tốt hơn…
mình muốn tìm bạn khác giới tâm sự , mình 96 -24 tuổi . kb với mình qua 08159371năm7
Bạn là nam hay nữ vậy?
Là nữ thì mình kb với
Mọi người có ai đã trải qua cảm giác yêu 1 người ít tuổi hơn chưa. Mình đã từng trải qua 1 cuộc tình với 1 bé ít hơn 2 tuổi . Vốn dĩ trong suy nghĩ của mình trước giờ đều nghĩ là sẽ không bao giờ yêu người ít tuổi hơn, phải yêu những người trưởng thành hơn mình . Nhưng dòng đời đưa đẩy sao mình lại đồng ý yêu nhau với em ấy . Có lẽ mình bị rung động bởi cách quan tâm , chiều chuộng mình làm cho mình cảm thấy em nó thật tâm với mình . Trong khoảng thời gian còn cưa cẩm em luôn nhắn tin , gọi điện mỗi ngày mà trong khi ngày nào cũng gặp nhau . Đôi khi mình chỉ nói vu vơ mình thích ăn cái này hoặc cái kia với mấy đứa bạn mình mà em nghe được, thì chỉ trong vòng ngày hôm đó em sẽ tìm và mua cho mình . Sáng nào em cũng hỏi lịch trình 1 ngày của mình làm những gì , rồi đòi chở mình đi đến những nơi mình có việc phải đến . Bất kể nắng hay mưa chỉ cần mình nói : “Em có thể chở chị đi được không ?” Là câu trả lời luôn luôn là ” Có ” . Mình chỉ cần bị ốm , cảm, rớt dâu hay trớt tay chân gì gì đó do té ngã là em đã lo sốt vó lên , hết mua thuốc, rồi hỏi thăm , đến mua đồ ăn để bồi bổ. Và đặc biệt có 1 lần mình để quên điện thoại nên có mượn điện thoại của em để gọi điện xong e bảo mình cầm hộ luôn . Lúc đó mình có mở vào phần Note của điện thoại để viết lại số điện thoại của 1 người bạn thì có phát hiện ra 1 mục có tên là : Chị <3. Mình bấm vào thì thấy tất tần tật mọi thông tin về mình : từ ngày tháng năm sinh, chiều cao, size giày, sở thích, đồ ăn yêu thích, ghi cả ngày chu kì của mình . Mình không ngờ em nó để ý từng cái nhỏ của mình đến như vậy . Lúc đó thật sự rung động , thật sự động lòng rồi. Và 14/2 em tỏ tình thì mình đã đồng ý . Rồi khoảng thời gian dài sau đó mình cảm giác em ấy có vẻ đã chán vì nhắn tin rep chậm, cũng ít gọi điện quan tâm mình, nên mình đã chủ động hỏi rằng : " Em chán rồi hả " – " Vâng, có lẽ thế " . Sau tối đó trò chuyện thì bọn mình đã chia tay . Đến giờ mình nghĩ con trai có phải kiểu như có được sẽ không trân trọng nữa không ?
Buồn nhỉ? Tâm trạng của mình đang không tốt nên đọc những gì bạn chia sẻ thực sự thấy đồng cảm. Mình chưa bao giờ có suy nghi nghĩ “con trai đều tệ” kể cả khi bản thân vừa trải qua những điều không tốt. Mình chỉ nghĩ mình đã xui và gặp người không tốt thôi.
Rất sợ cái cảm giác phải dần từ bỏ thói quen vì một ai đó mà họ đã tạo cho mình. Mình cũng mới trải qua điều tương tự khoảng 2 ngày nay, thật sự rất tệ. Dù mình chưa chính thức đồng ý lời yêu thương từ họ và tình cảm mình dành cho họ chỉ 2/10 phần nhưng khi mọi chuyện kết thúc mình lại đau đến không ngờ được. Không biết đến khi nào mình mới gặp được người thực sự yêu thương mình nữa. Mình thật lòng mong sẽ không ai rơi vào tâm trạng lúc này của mình, thật sự là rất tệ.
tôi vừa được crush chúc sinh nhật vui quá >< hihi
Tôi mệt mỏi khi phải nói chuyện với bố mẹ tôi. Tôi muốn quan điểm của mk đc công nhận nhưng họ chẳng bao h chịu nghe tôi. Họ luôn cho rằng họ là đúng , họ nói họ sinh ra trước tôi nên họ hiểu biết và sống với mối quan hệ tốt hơn tôi . Tôi mệt mỏi vì kì thi tuyển sinh vào cấp 3 , tôi muốn được vào 1 ngôi trường bình thường chứ ko phải là trường mà bố mẹ tôi yêu cầu . Tôi muốn được dừng chân bởi vì quãng đường kia còn dài , tôi muốn được nghỉ ngơi . Tôi muốn bản thân được mọi người công nhận ước mơ dù nó là một thứ xa vời . Tôi muốn được nói chuyện vui vẻ với một ai đó chứ ko phải chịu những lời nói cay độc kia . Dù tôi có nói được ở đây thì họ sẽ chẳng bao h thấy được . Tôi ko thể nói với họ những điều mà tôi muốn bởi vì tôi đã từng nói nhưng họ chưa bao h nghe tôi cả , họ lờ đi mọi điều mà tôi muốn nói . Tôi nói với những người xa lạ bởi vì họ biết lắng nghe tôi nói , họ ko biết phải phản bác tôi ra sao vì thế nên tôi muốn nói với một người ko quen sẽ tốt hơn
Chị cũng đã từng rơi vào hoàn cảnh như em, nhưng rồi sau này chị mới hiểu tất cả những điều bố mẹ làm khi ấy chỉ là muốn tốt cho mình, bố mẹ muốn em đi theo khuôn khổ của bố mẹ vì họ nghĩ rằng đó là cách tốt nhất họ có thể đem lại cho em. Bố mẹ dù có nói những lời khó nghe, họ muốn em vào ngôi trường mà họ muốn vì họ nghĩ rằng ngay trước họ không có được những điều như vậy nên bây giờ họ muốn dành những cái đó cho con mình. Quãng đường phía trước còn dài không có nghĩa là em nên dừng chân nghỉ ngơi ở hiện tại, đừng bỏ lỡ bất cứ khoảng thời gian nào trong đời mà hãy biến nó trở nên ý nghĩa. Em đã bao giờ thử chọn một khoảng thời gian hợp lí, khi mọi người đều thoải mái và bình tĩnh để có thể nói chuyện với nhau chưa, hãy chia sẻ với họ như cách mà em có thể thoải mái nói với bạn bè hay người khác vậy. Hãy thực sự bình tĩnh tâm sự với họ những điều em nghĩ, đừng cãi lại hay cáu giận mà nói những điều không hay. Hãy chứng minh cho họ thấy bằng lời nói và hành động, em có biết rằng cách truyền đạt có thể làm thay đổi suy nghĩ của người khác không? Sau này khi em lớn lên, em sẽ hiểu và thông cảm cho bố mẹ.
cảm ơn chị vì lời nói ấy , em cx ko trách bố mẹ đâu mà có trách thì phải trách bản thân em vì em chưa bao h cố gắng hết sức trong mọi thứ . Em chỉ muốn bố mẹ biết rằng sựu cố gắng của em chưa thể đạt đến ngưỡng mà họ mong chờ .
Cảm giác ấy khó chịu, đau đớn lắm đúng không? Tâm sự với một người xa lạ dễ chịu hơn bạn phải đối mặt với những người quen thuộc nào đó. Hãy cố lên bạn à nếu bạn có thể hoàn thành cấp 3 và có thể tiến xa hơn nữa cơ may có thể thoát được đấy. Vì càng về sau này chúng ta sẽ bận rộn hơn có những niềm vui mới, sẽ được cảm nhận sự tự do nhưng đi kèm là “đau” nhiều hơn. Đây có thể là nền tảng giúp bạn đối mặt với xã hội này.
cảm ơn chị vì lời nói ấy , em cx ko trách bố mẹ đâu mà có trách thì phải trách bản thân em vì em chưa bao h cố gắng hết sức trong mọi thứ . Em chỉ muốn bố mẹ biết rằng sựu cố gắng của em chưa thể đạt đến ngưỡng mà họ mong chờ .
Tôi thích cậu ấy như vậy thế nhưng tôi luôn phủ nhận với mọi người, cũng tự nhủ bản thân rằng đó chỉ là nhất thời .Nhưng đến bây giờ,thầy sắp tôi ngồi 1 chỗ với cậu ấy, tôi nhận ra thực sự rất rất thích.Bạn bè tôi bảo tôi thật may mắn,nhưng tôi cảm thấy không vậy,tôi nhận ra vậy,tôi lại cảm thấy thật hèn mọn.Tôi chẳng có bạn bè thân thiết trong khi cậu ấy lại rất nhiều,tôi chẳng giỏi giang lắm trong khi cậu ấy thực sự ngày càng tốt hơn, ..Hình như cậu ấy luôn cố né tránh tôi,tôi lại hay vọng tưởng.Thật sự rất khó chịu .Tôi phải làm sao đây ạ?
ai cũng có ột trái tim biết yêu, bị rung động. Cậu ấy có thể chưa chắc đã biết bí mật của bạn để rồi né tránh bạn, mà chỉ là bạn nghĩ vậy thôi. Đây là một hội chứng tâm lí và tại vì bạn có lo âu, lo lắng nên mới tự nghĩ như vậy. Nhưng nếu cậu ấy đang tránh bạn thật thì mình khuyên thật lòng:” thích không là lỗi của ai, nó chỉ là thứ tình cảm rung đọng nhất thời thôi. Việc ngồi cạnh cậu ấy là tình cờ, chẳng p bạn đã làm gì xấu hổ mà p cảm thấy hèn mọn cả. Hãy tự tin lên, hãy cố gắng tập trung và việc học, chả việc gì cứ p thích một người k hợp với mình, lại k quan tâm, để ý mình cả. Cậu ấy đã ngày một tốt hơn thì bạn cugx có thể. Hãy cứ cư xử hết sức bình thường, và cũng bớt sự quan tâm đi, khi đó mọi chuyện lại sẽ ổn”
dạo này liên tục buồn bã nối tiếp những lục đục trong hôn nhân và cả gia đình,không biết có đứng vững không nữa..
Dạ em chào mấy anh chị ạ , em năm nay 17 tuổi học lớp 11 hệ công lập , hiện tại em cảm thấy rất mệt mỏi , áp lực và bất lực vì cuộc sống của mình có quá nhiều điều biến cố và bất hạnh .
Từ nhỏ đến lớn thì em sống với mẹ còn bố em thì đã mất từ rất lâu , trong nhà thì em cảm thấy mình rất thiệt thòi và áp lực vì mẹ em hay la mắng , áp đặt mọi việc lên em mà chưa bao giờ thấu hiểu em ạ , mỗi khi em làm sai việc gì thì mẹ hay la hoặc dùng những lời nói làm tổn thương đến tinh thần của em , nhưng mỗi khi em làm đúng hay làm tốt việc gì đó thì mẹ em lại không công nhận và động viên em dù chỉ một lần , suốt nhiều năm đi học thì em bị bạn bè trong lớp tẩy chay , coi như vô hình mặc dù em rất tốt với các bạn và không bao giờ chơi xấu ai cả , thậm chí có vài lần bị bắt nạt nữa làm em mặc cảm không muốn trò chuyện hay làm thân được với ai trong lớp . suốt 17 năm qua em chẳng có ai là bạn thân cả và luôn phải làm mọi thứ một mình dù bản thân mình không muốn , trong học tập hay việc gì đó thì em ít khi đạt kết quả tốt thậm chí là hay bị thất bại . Em thật sự rất buồn , rất cô đơn lạc lõng và đau lòng , cảm giác như cả thế giới không chấp nhận sự tồn tại của em vậy .
Hiện tại em hay có dấu hiệu mệt mỏi trong người , hay thức khuya , ngủ nhiều cùng với dấu hiệu sống khép mình , ít giao tiếp và luôn có những cảm xúc tiêu cực vốn có từ nhỏ , em không biết làm sao để vượt qua nó , mong mọi người cho em một lời khuyên ạ !
chào bạn, mẹ mình cũng rất giống bạn, và mình cũng bằng tuổi bạn nữa. Thật sự mình cũng k ngờ là có thể gặp được người giống mình đến vậy. Về phía mẹ bạn, ẹ cũng gặp rất nhiều áp lực vì vừa phải làm cha, vừa làm mẹ. Nghe câu chuyện của bạn thì mình thấy mẹ bạn k p là người biết kiềm chế và thể hiện cảm xúc. Khi bạn làm được điều tốt, mẹ bạn có thể vui nhưng lại k biểu đạt, hoặc là mẹ cũng k biết được là bạn đã nỗ lực đến đâu để đạt được đâu… Vì thế mình nghĩ bạn cũng k cần nói ra một vấn đề mà bạn đã biết được kết cục. Còn về trên lớp, bạn k chơi xấu ai nhưng bạn ít giao tiếp và khép mình nên sẽ ít kết bạn. Chúng ta đều có xu hướng chơi vói người tính cách hài hước, xinh đẹp và thu hút sự chú ý hơn là chơi với người hợp với mình. Bởi vậy mà mọi ng trên lớp ít chơi với bạn chứ k hẳn là ghét bạn đâu. Mình nghĩ là bạn nên cởi mở hơn, ít thức khuya, và hãy suy nghĩ tích cực lên, hãy từ từ thay đổi và cố gắng. Tuổi 17- độ tuổi đẹp và trẻ trung, bạn hãy để niếm vui trong kí ức, hãy lạc quan bạn nhé!
và về phần những kẻ bắt nạt hay kể cả là Cyberbullying thì bạn hãy dành lại quyền lợi của bạn, hãy có tiếng nói. Đừng sợ bất cứ việc gì trong khi bạn có ột quyền công dân được bảo vệ khi bị bạo hành, đánh đạp, quyền tự do ngôn luận để nói lên ý kiến…. Đừng nản, những tên bắt nạt cũng chỉ là người, k p thánh và cứ vùng lên bạn nhé
Chào bạn mình có thể nói truyện, cùng bạn tâm sự không
làm thế nào để em đưa ra 1 lựa chọn đúng đắn để sau này em không phải hối hận trong khi trong đầu em luôn phân vân không quyết định 1 cách rõ ràng dứt khoát
Vay suy ngi và cam xúc cua e .cho phép minh lam nhung gì đc cho la dung dang nhat .doi lúc cam xúc dieu khiên ban than .di theo Nga re cua con tim .vay anh loi giai đáp la hay lam theo nhung gì minh mong muon và cho dieu do la rát rát can ke Ben de zay cho ban than em Phan biet đc dieu xâu và tốt cua xa hoi dang hiên huu trước mat .ta song cho ngay mai .nen hay co một tinh than thong thai luon luon sang sang dọn nhan nhung dieu ma thương de ban cho e ….a cung vay thoi lam một nguoi tốt và luon mong muon xa hoi nhan đc nhieu dieu tot đẹp và hanh phuc voi nhung ai can su giúp do .mot kiếp nguoi khi sinh ra .dc học dau tien la hai chu DAO DUC ..a HUU TOAN
Cam on
Có ai tâm sự cùng tôi không
Có nè
18t muốn tìm 1 người để tâm sự,chia sẽ
Chia sẻ ở đâu bạn, mình cũng có thể.
Mình muốn tìm một bạn nữ học lớp 8 hoặc lớp 9 để cùng nhau chia sẻ những câu chuyện trong cuộc sống, tâm sự về các chuyện buồn trên lớp học. Liên hệ qua Facebook: https://www.facebook.com/triet.thanh.5220/
Thông tin của mình:
Giới tính nữ
13 tuổi
mình tên là hương, mình sinh năm 2008. bạn có thể tâm sự với mình được chứ vì mình cũng đang cần 1 bạn để tâm sự những chuyện như bạn. Liên hệ với mình qua fb này nhé: https://www.facebook.com/profile.php?id=100057079075502
Tuổi 15 là tuổi phức tạp bạn. Là sự bắt đầu ghét đi học, thay đổi tâm sinh lý để bắt đầu trưởng thành. Đặc biệt hơn nữa là tuổi để bắt đầu “đau” nhiều hơn.
Dạ em xin chào cả nhà , em năm nay 17 tuổi học lớp 11 , hôm nay em muốn tâm sự vs mọi người về cuộc sống của em , em biết bài viết này sẽ rất dài nên mọi người muốn đọc bao nhiêu thì đọc vì bài viết này em sẽ viết hết những gì em đang và đã trải qua và em muốn viết những dòng tâm sự này để giải phải phóng bản thân mình cho nhẹ lòng hơn.
Em là kiểu người yêu nghệ thuật đặc biệt là vẽ và nhiều người nói em vẽ rất khéo tay , là kiểu người biết trân trọng tình cảm , không thích sự gò bó khuôn khổ , thích tự do , yên tĩnh , thoải mái , em cực kỳ thích chó mèo , thỏ , chuột hamster , mấy con vật nhỏ dễ thương và trẻ con, đi học thì em có hứng thú với môn Văn ,Tiếng Anh mặc dù không giỏi lắm .Em có sở thích là vẽ , đọc sách ,nghe nhạc với xem phim Âu Mỹ.
Chỉ có một điều là em sống rất nội tâm , nhạy cảm hơn người , suy nghĩ với viết lách nhiều hơn nói , rất ít khi thể hiện cảm xúc. Mọi người biết không ? Em có một đặc điểm ít người có đó là sử dụng TAY TRÁI để làm mọi việc (kể cả vẽ ) ngoại trừ viết chữ , bấm chuột , cầm dao bào vỏ rau củ
Từ nhỏ đến giờ em sống với mẹ cùng với gia đình bên ngoại , bố em mất sớm vì tai nạn giao thông , em còn là cháu lớn nhất của hai bên gia đình nội ngoại nữa và là con một của mẹ . Còn mẹ em năm nay 40t hiện đang làm công việc quản lý , là mẹ đơn thân , mẹ của em nếu xét về ưu điểm thì bà là một người phụ nữ trẻ hơn tuổi mặc dù đã 40 tuổi rồi do bà biết chăm sóc bản thân cộng với việc bà không quá lo lắng nhiều về việc chăm sóc chồng con như những người cùng tuổi ( nhiều người còn tưởng bà là chị của em thay vì là mẹ em) , tính cách thì mạnh mẽ , thực tế , kiên cường , xuất sắc từ học vấn cho tới giỏi giang trong công việc ai cũng quý mến và nói em rất may mắn khi có một người mẹ như thế , điều đó cũng làm em rất ngưỡng mộ mẹ mình .
Mặc dù em rất thương mẹ em vì hiểu được sự vất vả và gồng mình của mẹ nhưng song bên cạnh đó thì em cũng có phần mệt mỏi với mẹ lắm vì mẹ em đối với việc giáo dục em thì khá là nóng nảy , tư tưởng gò bó , gia trưởng , độc tài và luôn nghĩ mình đúng mà chưa bao giờ mở lòng hay thấu hiểu em hết , mỗi khi em làm sai hay không được việc gì đó thì mẹ hay chửi rủa , bắt bẻ , chê bai, càm ràm , kêu ca ,coi thường rồi chửi em ngu dốt , không làm được cái gì ra hồn hết và hay áp đặt em sống theo cách bà ấy muốn, hay so sánh em với con hàng xóm và hay đem khuyết điểm hay những sai lầm của em ra để đay nghiến thậm chí là còn kể cho những người còn lại trong nhà ngoại nghe làm họ cũng có cái nhìn ko tốt về em làm em cảm thấy rất bất lực chả biết làm sao . Nhưng mỗi khi em làm tốt hay nỗ lực trong một việc gì đó thì bà ấy không bao giờ ủng hộ hay công nhận em cả .Mọi người biết không ? Những năm học em có giấy khen , đem về khoe mẹ thì bà ấy chỉ tỏ ra vẻ bình thường thay vì mừng rỡ hoặc khen em như mẹ người ta, rồi hồi em mới lên lớp 10 do nỗ lực ôn thi nhiều ngày nên khi thi đầu vào thì em đậu một lúc all trường công mà em thích và đã chọn từ lâu , cả hai bên họ nội ngoại và hàng xóm ai ai cũng chúc mừng em vì thời gian đó chỉ có em là đứa duy nhất trong xóm còn được học tiếp cấp 3 nhưng riêng mẹ em thì bà chẳng nói gì cả kể cả một lời khen cũng không và thay vào đó là đi động viên con hàng xóm thi rớt phải nghỉ học khiến em chỉ muốn bỏ cuộc không muốn học nữa nhưng may mắn là còn nghĩ đến tương lai nên thôi và em cảm thấy rất đau lòng , mẹ em cũng lạ lắm ạ ! Lúc em thành công trong việc gì đó thì bà ấy không bao giờ khen hay công nhận em nhưng với con hàng xóm thì khác , luôn khen ngợi và vui mừng kể cả khi họ thất bại thì bà ấy cũng an ủi và thông cảm nhưng khi em thất bại thì bà ấy lại đay nghiến em không thương tiếc . Vâng ! lúc nào cũng “con hàng xóm ” thay vì ” con mình ” .Mỗi khi tâm sự với mẹ về những gì mình đang chịu đựng mong mẹ mở lòng và thấu hiểu thì chỉ toàn là bị trách mắng , bị nói là do lỗi của em , bà nói em có làm gì đâu mà thế này thế kia , nói em suy nghĩ quá vấn đề , đổ thừa là do cái đt vs laptop làm em suy nghĩ lung tung, suy nghĩ tào lao , em còn nhớ có lần bà ấy nói em bị hoang tưởng nặng nữa làm em tự ái vs buồn nhiều lắm . Có khi hai mẹ con vì giận nhau mà cả tuần không nói chuyện một lời nào . Lúc nói chuyện vui thì hai mẹ con rất bình thường không sao hết nhưng khi nói về vấn đề nào nghiêm túc thì hay dẫn đến cãi nhau nên em cũng chẳng thích nói chuyện với mẹ nhiều cho lắm . Những lúc bà ấy la mắng hay nói những chuyện làm em tổn thương một cách vô lý không đúng sự thật , em cố gắng giải thích theo chính kiến của mình thì bà bảo em trả treo , dám cãi lời bà , bà nói em học cho nhiều rồi mất dậy với bà rồi bảo em câm mồm đi, có lần còn dọa sẽ tát em một cái thay vì nhìn nhận đúng sai . Em ấm ức lắm, chẳng lẽ em không được quyền lên tiếng khi gặp những chuyện bất bình hay sao , nói thiệt với mọi người là em chẳng thể nào chịu nổi với một bà mẹ như thế , nhiều lúc em muốn bỏ nhà đi , muốn đi một nơi nào đó thật xa để sống bình yên với chính mình cho tới khi nào mình thành công thì em sẽ quay về gặp mẹ mình vì em tin lúc ấy mẹ sẽ có cái nhìn khác về mình nhưng nó cũng chỉ là suy nghĩ viễn vong vì điều kiện là thứ đã rào cản em làm việc đó mặc dù em đã định hình sẵn luôn kế hoạch , em biết như thế là ích kỷ nhưng vì quá áp lực và tổn thương quá nhiều nên em mới có suy nghĩ đó thôi . Tính mẹ em cũng lạ lắm ạ , lúc bà chửi mà em im lặng thì bị nói là coi thường bà , giải thích thì bị nói là hỗn láo , khóc thì bị nói kiểu ” LÚC NÀO CŨNG KHÓC !” , ” ĐỘNG TỚI MÀY LÀ MÀY VẬY ĐÓ HẢ ? ” hay ” TAO NÓI KHÔNG ĐÚNG HAY SAO MÀ KHÓC ?”
Không chỉ với em mà với người khác cũng vậy nào là bạn bè , đồng nghiệp của mẹ em , có khi là họ hàng thì mẹ em cũng toàn là dùng những lời nói hạ thấp , nói toàn khuyết điểm của họ không thôi vì vậy có rất nhiều người rất khó chịu cũng như không ưa mẹ em cho lắm , có vài lần vì không thể chịu nổi nên em đã nói mẹ em là nên bỏ cái tính coi thường người khác , chua ngoa , độc đoán đó đi để dễ sống hơn thì bà ấy cố chấp không nghe và luôn luôn tự cho mình là đúng , thật sự nhiều lúc em cảm thấy rất xấu hổ và bó tay vì có một bà mẹ như vậy .
Năm nay em quyết định sẽ chọn học nghành thiết kế đồ họa , tk thời trang hoặc học CNTT để có kiến thức hỗ trợ cho 2 nghành kia xong sẽ học văng bằng 2 về 1 trong 2 nghành còn lại vì em cảm thấy hai nghề tk rất hợp với sở trường vẽ của em cộng với việc là 3 nghề ấy cũng hợp với tính cách hướng nội , trầm tính , giỏi tưởng tượng , mạnh về mảng nghệ thuật của em nữa . Em cũng chọn trường ĐH Mỹ Thuật HCM hoặc ĐH Bình Dương vì hai trường này có 1 trong 3 nghành đó mà còn có tổ hợp môn em xác định chọn là H ( Anh , Văn ,Vẽ ; Văn , Vẽ x2 ) hoặc là K( Toán , Anh , Tin ) những môn mà em cực kì thích hoặc chí ít là dễ đối với em , nhất là vẽ và nhiều người nói em vẽ rất đẹp .
Sau đó em có tâm sự với mẹ về việc quyết định học và theo đuổi 3 nghành đó sau khi học xong 12 nhưng bà ấy thay vì ủng hộ và động viên em thì bà ấy có thái độ phản đối , không ủng hộ em theo đuổi nó , bà ấy nói em mơ mộng xa vời , nói 3 nghành đó khó kiếm được ra tiền vì tính ứng dụng xã hội kém , còn nói là không dư tiền để cho em học rồi bảo em hãy dẹp bỏ cái ước mơ đó đi và còn bảo em là hãy học những nghành kinh tế , kinh doanh vì những nghành đó đẻ ra tiền vì tính ứng dụng thực tế nhiều hơn . Nhưng nói thật với mọi người là em là tuýp người ”não phải ‘ nên rất yếu các môn kinh tế như toán , lý , hóa cũng như tư duy Logic rất kém. Vì không chấp nhận sự thật ấy nên em đã phản kháng lại bằng cách nói ra những gì em biết về 3 nghành nghề đó và kết quả là hai mẹ con gây lộn nhau một trận ầm ĩ và giận nhau mấy ngày , tâm sự với những người còn lại trong nhà ngoại thì họ cũng không hiểu cho em , bên nội thì ai cũng làm bên kinh tế nên em cũng khó tâm sự mặc dù may mắn ở chỗ là nhà nội nói sẽ giúp em về khoản trợ cấp đại học và cho phép em theo nghành mình thích miễn sao học lên ĐH là nội vui rồi vì nhà nội em bảo là nghành nào cũng đẻ ra tiền nếu nỗ lực và đam mê, em đau lòng lắm mọi người ạ. lúc đấy cũng biết phải làm sao để mẹ chấp nhận mình theo đuổi 3 nghành đó nữa vì em cảm thấy em không hợp với nghành nào khác ngoài nghành thiết kế thời trang hay đồ họa, chưa kể em còn lo lắng khá nhiều chuyện như liệu mình có chọn sai nghành hay không , 3 nghành đó có thực sự hợp với em theo thực tế không , rồi 3 nghành đó có dễ bị nghèo và thất nghiệp không , rồi tự hỏi là sau này em sẽ trở thành người có cv ổn định hay chết đói nếu chạy theo nghề mình đam mê thay vì theo chỉ dẫn của mẹ , nói chung là vô vàn suy nghĩ đổ ập vào em cả , nói chung em không biết là sự lựa chọn của em có sai lầm hay đúng đắn không nữa
Vâng ! Em cũng không biết làm sao để làm mẹ hài lòng nữa ?
“NGU NHƯ MÀY THÌ LÀM ĐƯỢC GÌ “, “MÀY SẼ MÃI KHỔ KHÔNG CÓ ĐƯỜNG THOÁT ” , “MÀY CHẲNG LÀM ĐƯỢC CÁI CUCUT GÌ CẢ “, MÀY SẼ CHẲNG BAO GIỜ BẰNG NGƯỜI TA ĐÂU “, ” CON SẼ KHÔNG BAO GIỜ TỐT HƠN NÊN NẰM MƠ ĐI ” , “” BẢN THÂN CON VỐN ĐÃ TỆ NÊN ĐỪNG MƠ LÀM NÊN ĐƯỢC CHUYỆN GÌ “, ” TAO CHƯA BAO GIỜ THẤY ĐỨA CON NÀO MÀ TỆ NHƯ MÀY ” , ” MÀY CHƯA BAO GIỜ LÀM NÊN ĐƯỢC CÁI GÌ CẢ ” , “TRÊN ĐỜI NÀY CHẲNG AI TỆ NHƯ CON ĐÂU “, “CON NGƯỜI TA ĐẺ RA THÔNG MÌNH , GIỎI GIANG CHỨ KHÔNG NHƯ CON ĐÂU , …” .
Vâng ! Mẹ em đã từng nói với em nhưng câu như vậy và cho tới tận bây giờ em vẫn bị ám ảnh không thể quên được nó , nhưng câu nói đã làm em dần dần ác cảm và nghi ngờ , tội lỗi với bản thân mình .
Nhiều năm đi học ám ảnh nhất là cấp 1 vs cấp 2 thì em hay bị bạn bè trong lớp tẩy chay , cô lập thậm chí có nhiều lần bị bắt nạt , bị trêu chọc , bị đem ra làm trò cười cho lớp mà không một ai bảo vệ , dần dần em không thể nào trò chuyện hay làm thân được với ai trong lớp mặc dù em luôn luôn tôn trọng và đối xử tốt với bạn bè trong lớp , dần dần trở thành một đứa ” ẩn sĩ ” trong mắt bạn bè , thầy cô thì có nhận xét chung về em là ngoan , chăm học , trầm tính mặc dù về thành tích thì em chỉ ở mức tb khá , nếu phấn đấu lắm thì cũng xếp lại KHÁ , ra chơi hay ăn trưa thì chỉ có một mình thôi , cũng may suốt nhiều năm đi học thì có người bạn mang tên THƯ VIỆN nên em cũng được an ủi và bạn ấy là người bạn học thân nhất , là chỗ dựa tinh thần của em suốt 12 năm đi học mặc dù giờ đã học cấp 3 thì có cơ hội để giao tiếp hơn xưa với bạn bè trong lớp hơn xưa nhưng em vẫn ko bỏ rơi bạn ấy .
Suốt 17 năm qua em không có ai là bạn thân cũng như người nào đó mà mình qua lại tới mức độ là thân thiết , đủ tin tưởng để em gửi gắm những tâm sự cả từ trong lớp tới trong xóm mặc dù em có nhiều mối quan hệ xã giao hay giúp đỡ nhau trong học tập cũng như công việc .Đi cafe , đi trà sữa , đi shopping , đi ăn , đi học , đi chơi hay làm gì cũng một mình hết .Thật ra em không phải là kiểu người thích chơi xấu người khác hay là kiểu người vô ơn , phản bội gì đâu ạ , em chưa bao giờ cho rằng mình hơn ai cái gì và luôn tốt với mọi người, không tiểu thư, không đỏng đảnh, không tự phụ, luôn hết lòng vì mọi người , luôn chia sẻ khi mình có thứ gì đó để mình với đối phương có thể vui vẻ cùng nhau .Em tự thấy mình sống với mọi người cũng rất tốt , mỗi khi trong lớp em biết ngày sinh nhật của đứa nào đó là em sẽ nhắn tin chúc mừng họ, em là người hay chủ động nhắn tin với người ta trước hay hỏi thăm mọi người trước , luôn luôn giúp đỡ , lắng nghe , thấu hiểu người khác khi ai đó cần mình . Thế nhưng không hiểu tại sao mà không một ai quan tâm em , chưa kể ko ít lần em bị vướng phải những mqh Toxic ( bị nói xấu , cười nhạo sau lưng , bị lợi dụng .), sinh nhật của em cũng chẳng một ai nhớ , một tin nhắn chủ động trò chuyện từ người khác cũng không . Em chủ động mở lòng , quan tâm , nhiệt tình hết mình với người khác thì em luôn nhận lại sự cô lập , lãng quên , vô tâm và phũ phàng từ tất cả mọi người dù là họ hàng hay người ngoài , điều đó khiến em khá thất vọng và bất cần nhưng cũng rất tổn thương .
.
Hoặc nếu em có nhưng người đó không phải là người gần gũi với em duy nhất, người mà em cho là gần gũi đó lại có người khác thân hơn em, kết quả là em luôn luôn đứng ngoài cuộc , bị bỏ rơi , ra rìa trong tất cả các mối quan hệ. Quan tâm , nhiệt tình với một ai đó thì đa phần em chỉ nhận lại vô tâm từ phía đối phương , lúc nghỉ ở nhà thì cũng không biết gọi điện hay nhắn tin rủ ai đi chơi mặc dù số danh bạ thì đầy hoặc nếu em gọi điện rủ ai đi chơi thì tất cả mọi người em liên lạc đều nói bận bịu này kia , sinh nhật cũng không biết mời ai nên 17 cái sinh nhật đa phần cũng chỉ có một mình , nói thật là em cảm thấy cô đơn và đau lòng lắm ạ không hiểu tại sao em đối với mọi người xung quanh tốt như vậy nhưng cuối cùng nhận lại cũng chỉ là sự lãng quên và cô lập từ mọi người . Lúc buồn , bế tắc thì nhắn tin tâm sự với họ hàng xa , tâm sự hết sự cô độc mình đang gặp phải thì họ chỉ trả lời ngắn gọn như là hãy lạc quan lên , mọi chuyện sẽ qua thôi , thôi ráng thế này thế kia đi , đừng suy nghĩ nữa , sống cô độc một mình cũng không chết đâu , không có bạn bè này kia thì dẹp đi khỏi cần nữa . Nhưng những dòng tin nhắn đó khiến em cũng không thể khá lên được thậm chí là càng đặt nặng thêm về sự cô độc của mình nhiều hơn mà không hiểu tại sao.
Nhiều hơm rời khỏi trường học vừa chạy xe để về nhà với tâm trạng nặng nề , có tâm sự với mẹ về vấn đề đó nhưng bà lại nghĩ đó là do lỗi của em , bà ấy nói em ăn ở không tốt ucn đem chuyện em cô độc ra để đay nghiến em nữa , nói thật là những lúc như vậy thì em chỉ biết nuốt nước mắt vào trong .
Thật sự là có những lúc em tự xem lại bản thân và tự hỏi với bản thân mình rằng là rốt cuộc trong mắt người khác thì mình đã làm gì sai , xấu xa tệ hại , chưa đủ hoàn hảo ở chỗ nào mà em không hay biết mà suốt 17 năm qua dù luôn sống tốt nhưng em luôn phải sống trong cảnh nước mắt , tổn thương vì đơn độc thay vì tươi cười , vui vẻ bởi sự yêu thương , quan tâm từ các mối quan hệ như bao người trên cuộc đời này .
” MÀY SẼ KHÔNG BAO GIỜ CÓ BẠN TRÊN CUỘC ĐỜI NÀY ĐÂU ” , “NGƯỜI TA CHƠI VỚI MÀY ĐỂ LÀM GÌ CƠ CHỨ ” , ” MÀY CHẲNG CÓ GÌ ĐỂ CHO NGƯỜI TA QUAN TÂM TỚI MÀY CẢ ” , ” MÀY LÀ MỘT CON TỰ KỶ ” , ” THỨ NHƯ MÀY BỊ XA LÁNH CŨNG ĐÁNG LẮM ”, ” MÀY NGHĨ NGƯỜI TA CẦN MÀY À ?” , ” CHẲNG CÓ AI ĐỂ TÂM TỚI MÀY TRÊN CUỘC ĐỜI NÀY ĐÂU ” tới giờ mấy câu miệt thị đó từ mẹ vẫn còn ăn sâu trong đầu em.
Những người tiếp xúc với em mà biết chuyện thì họ hay hỏi kiểu ” Sao không có bạn thân gì hết vậy ? ” , “nhìn mày cứ như sống bên lề xã hội đấy ” , “Nhìn sơ qua là biết sống một mình rồi “. Nói thiệt là những lúc như vậy thì em cũng không biết phải giải thích sao cho người ta hiểu . Lúc chỉ sống cho bản thân sau những tổn thương thì người ta nói em sống ích kỷ này kia , nhưng lúc em mở lòng hòa nhập với mọi người thì người ta lại không đón nhận , em thật sự rất mệt mỏi khi phải để tâm đến lời nói , suy nghĩ của người khác , không biêt phải sống sao cho vừa lòng thiên hạ nữa.Dần dần em càng ngày càng mất hy vọng vào kết giao và các mối quan hệ xung quanh , em càng xa lánh mọi người nhiều hơn nữa vì bị bỏ rơi , tổn thương quá nhiều , nhiều người không biết thì bảo em lạnh lùng ,khó gần , ít nói , tự kỷ nhưng họ không hề biết em trải qua những gì .
Trong mọi việc làm hay học hành thì em bị thất bại nhiều hơn là thành công , làm gì thì cũng bị trục trặc , đứt gánh giữa đường , đổ bể tùm lum mặc dù luôn nỗ lực hết sức mình, chưa kể không ít lần em đạt kết quả tệ nhất trong một tập thể nào đó nữa và nó đang xảy ra với em dạo gần đây , thật sự là rất khủng khiếp đối với em ! Mà tính em cũng lạ lắm ạ, lúc thất bại thì cảm thấy nhục nhã , thất vọng vô cùng nhưng khi làm được rồi thì lại cảm thấy không vui nhưng cũng không buồn , lúc nào em cũng cảm thấy mình thất bại , vô dụng , em luôn cảm thấy rất tủi thân khi thấy ai đó xinh đẹp, thông minh , thành côn ,tài năng , có bạn bè chung vui , sống trong một gia đình hạnh phúc vì em trái ngược với họ : Xấu xí , cô độc , ngu si , lầm lũi , thất bại , vô dụng , bị ghẻ lạnh , xui nhiều hơn may.Năm nay đã 17 tuổi rồi mà em vẫn chưa có gì trong tay ngoài sự thất bại và cô độc không một ai có cũng như bằng, trong em thê thảm lắm phải không ạ ?
Suốt nhiều năm nay tính tới hiện tại em cảm thấy cs của mình khá lập dị và khổ đau : dồn dập quá nhiều chuyện , ám ảnh bởi quá khứ , khó sống với hiện tại và mất hi vọng về tương lai ,xung quanh chỉ toàn là tiêu cực, cô đơn trong nhà mình cũng như 11 năm đến lớp , không có nổi một người bạn thân như người ta , bị xa lánh , bị bỏ rơi, bị phủ nhận , bị toxic , không một chỗ dựa , mọi ước mơ hy vọng đều bị dập tắt , thất bại triền miên , cô độc không ai bằng , lạc loài tới mức không giống ai ,kém may mắn , là một người bất tài và vô dụng đúng với sự thật , là kẻ ngu si , kém cỏi trong mọi việc , tệ hại không ai bằng trên cuộc đời này .Em cảm thấy cuộc sống của em chỉ toàn là niềm đau , tối tăm và ko có lối thoát , em cảm thấy rất mệt mỏi , áp lực , luôn buồn chán và bất lực vì cuộc sống này , luôn stress ,thức khuya , ngủ nhiều , ăn uống bất thường , hay nghe nhạc buồn xong rồi khóc , hay bứt tóc ,cắn trụi móng tay , mới đây còn có cái tật còn uống bia mỗi khi stress luôn có cảm giác bất an , lo lắng , tội lỗi . Học hành hay làm gì đều sa sút và tệ hại hơn trước vì em biết trước một điều là em sẽ mãi mãi thất bại và cô độc dù có cố gắng đến mấy , ko còn gì là động lực cũng như là chán nản với cs của mình lắm .Nhiều lúc em chỉ muốn đi tự tử chết đi cho xong để được sống với bố em , gặp những người cùng cảnh ngộ với em ở thế giới bên kia thay vì tiếp tục sống một cuộc đời lạc loài ,khổ đau , cô độc trong một thế giới mà ai cũng có sự hạnh phúc .
************************************************************
HEY! ARE YOU OKAY ?
AND CAN I HUG YOU ?
Đọc câu chuyện của bạn mình cảm thấy bạn giống như một phiên bản khác của mình.
Mình sinh 2k1 năm nay cũng khoảng 20 tủi rồi. Mà sau khi nhìn lại những gì mình trải qua cũng có phần nào giống như bạn.
Mình là một người ít nói, nhát giao tiếp với người khác, lúc đi học thì mình thường được học sinh khá, giỏi biết tại sao không? Vì trong lớp mình chỉ tập trung vào nghe giảng và làm bài, mấy bạn khác chủ yếu không chăm chú bằng mình mà họ thường trò chuyện, chơi đùa với nhau.
Khi đi học thì mình không có nhiều bạn thân lắm vì ít nói và khá nhát, trừ phi ngồi kế bạn thân thì quậy nhiều hơn học còn không thì chỉ biết quay lên lớp nghe thầy cô giảng bài vì chẳng có gì khác để làm.
Còn về cuộc sống gia đình thì bạn có một người mẹ khó khăn, hằn học và tùm lum điều xấu nhất trên đời mà bạn có thể nghĩ ra, nói chung là bạn cảm thấy không được mẹ bạn yêu thương, quan tâm và thấu hiểu những suy nghĩ, cảm xúc của bạn.
Và mình thì, cũng vậy ba mình ( theo mình nha là một người hay cằn nhằn các lỗi sai, các chuyện nhỏ nhặt mà mình phạm phải, thường có thái độ hằn hộc mà mình hay gán với từ “lên cơn” và lúc đó chửi mình không ra cái gì luôn), bất cứ điều gì mình làm mà trái ý hoặc không phù hợp với ba mình thì ba mình luôn bảo là “ăn học lớn đầu mà ngu dốt”, “dạy mà không nghe ra đời làm được cái gì”, “mày dốt gì mà dốt dữ, giống ý chang TKH (TKH tên mẹ mình”.
Phải nói lúc mình đi học toàn là học giỏi với khá, mà có mấy năm trung học cơ sở ham chơi game, học lực yếu. Phải nói M* bị chửi thúi cái đầu, chửi mà nghe ức chế, chửi mà tức muốn khóc, muốn đốt nhà luôn, mà không phải một mình ba mình nha ( Nhà mình giống nhà tổ vậy cô, dì, chú, bác một đống người luôn ở chung) xúm nhau chửi, nói móc, nói xéo đủ kiểu, có lần còn trước mặt mình mà dì mình dạy cháu nói “Mày mà không gáng học, suốt ngày chơi game là mai mốt giống cậu mày học dốt nữa”, má tức muốn bay vô đập luôn.
Còn về phần bạn bè thì như đã nói bạn mình đếm được một hai ngón tay, thời gian trên lớp là đa phần một mình đi vòng sân như zombie, lâu lâu chạy vô xin đá cầu với mấy đứa khác (hiếm), mà năm lớp 9 mình còn bị đám trong lớp bắt nạt, tức quá buồn quá về nhà lén khóc cuối cùng bị ba mẹ thấy gặng hỏi rồi lên trường “báo án” cuối cùng mình như bị cả lớp tẩy chay vì là “thằng mách lẻo”, “mít ướt”. Lúc lên cấp 3 thì còn kinh hơn, ra chơi hầu như chẳng làm gì ngoài việc cắm đầu vô mấy cuốn sách mà mình đem theo, có lúc thì có đứa nhờ mình chỉ bài, mượn bài chép.
Còn khi cuối năm 12 mình nói với ba mình, mình không học nghề nữa và muốn đi làm (Vì mình học trung cấp là học song song nghề với + cấp 3 ) thì nghe chửi, nghe dạy đời nói chung là cực kỳ bức xúc vì lúc đó ba mình chẳng chịu lắng nghe, cứ nói “Sắp có bằng thì học nốt luôn, mày mà bỏ là tốn công, tốn tiền 2 năm học”, nhưng cuối cùng mình vẩn nghỉ, nói chung là nghe chửi, nghe khuyên, nghe càm ràm, bực bội.
Đáng lẽ mình cũng định nghỉ nốt không thi tốt nghiệp nhưng lần này ba mình còn chửi dữ la lớn hơn nữa, nói còn có vài tháng là xong rồi lấy trước cái bằng tốt nghiệp rồi mày không học đại học cũng được, không có bằng là không có việc làm nha. Lần đó, cảm xúc của mình cũng dâng, tức nữa vì mình cảm thấy việc học tiếp thật vô nghĩa, nhưng sau vài ngày suy nghĩ thì thấy cũng còn vài tháng nữa là thi xong rồi, lấy cái bằng tốt nghiệp cũng được.
Thời gian sau thi tốt nghiệp mình nói mình không học đại học mà muốn làm kinh doanh online, thì ba mình tiếp tục phản đối “mày tin mấy cái nhảm nhí này kiếm ra tiền được hả, bớt suy nghĩ trên trời dùm tao cái” , “học đại học đi rồi kiếm mấy công việc văn phòng làm, không có bằng mày phải làm mấy công việc nặng nhọc như tao với mẹ mày nè”, tôi tiếp tục cãi và nói mình sẽ làm được. Cuối cùng tôi vẫn không học đại học và không thành công với công việc kinh doanh online của mình, tôi phải làm việc phục vụ bán thời gian để kiếm tiền để phụ tiền gia đình và tiếp tục làm việc kinh doanh online dù đã thất bại một lần.
Hiện tại mình đã 20 tuổi và vẫn đang cố gắng, dù hầu như chẳng ai tin tưởng mình sẽ làm được.
Về câu chuyện của bạn mình muốn nói rằng mình có thể hiểu được những cảm xúc mà bạn đang gặp phải ( dù là suy nghĩ muốn tự tử ) vì hầu như tất cả mình đều đã trải qua.
Bạn hãy yên tâm, điều này không phải chỉ xảy ra với một mình bạn đâu! Còn có rất nhiều, rất nhiều người cũng có chung hoàn cảnh với bạn về những vấn đề mà họ gặp phải như “cha mẹ không hiểu con cái của mình”, “không cảm nhận được yêu thương, quan tâm”, “chán nản, thất vọng về cuộc sống” và hàng chục cái khác nữa.
Vì vậy không cần suy nghĩ rằng vấn đề của bạn chỉ có mình bạn gặp phải, có rất rất nhiều người giống mình, từ đó giảm bớt cảm xúc tiêu cực và cô độc.
Nếu bạn thích đọc sách thì mình xin chia sẻ cho bạn một quyển sách mình đã đọc phần nào giúp cho mình bớt bi quan và tuyệt vọng hơn. Đó là cuốn “Thức tỉnh mục đích sống”.
Chúc bạn, à mà thôi mình hi vọng bài viết của mình giúp được cho bạn.
hello.. có ai ở đây bị bắt tài liệu trong học tập chưa ạ..
Chuyện là hôm nay lúc thi văn em đã bị cô giáo bắt tài liệu. Hành động của em hoàn toàn là sai.
Trong lớp em không nổi bật học lực bình thường hạnh kiểm bình thường cũng chỉ có vài người bạn. lúc em bị bắt mọi người rất là sốc , sau ngày hôm đấy GVCN đã khiển trách em rất nhiều, cả lớp đã thay đổi cách nhìn em , ngay cả người bạn em quý nhất cũng lạnh lùng và hay bực bội khi em nói chuyện với bạn ấy . Sắp tới đây em chuẩn bị thi cấp 3 và em sợ rằng mình sẽ không đỗ được, sẽ không biết mình nên đi đâu về đâu. em cần phải làm gì đây ạ, liệu còn có cơ hội nào để sửa chữa lỗi lầm không..
Có thể hiện tại bạn cảm thấy việc bị bắt tài liệu là quá nghiêm trọng, nhưng theo mình sau một khoảng thời gian bạn và mọi người sẽ không còn quan tâm lắm đến chuyện này đâu.
Hiện tại bạn cần bình tĩnh, tránh để bản thân mình quá để ý chuyện này, từ từ thì bạn và mọi người sẽ dần không còn quá để ý đến nó và bạn sẽ lại thoải mái như bình thường ( Lưu ý: Mình không nói là qua thời gian mọi người quên chuyện này, bạn và họ vẫn nhớ nhưng lúc đó chuyện này chẳng còn gì là quá để ý nữa)
Đúng như câu “Mọi chuyện rồi cũng qua đi thôi”
Còn về thi cấp 3, theo mình thì chẳng còn cách nào cả bạn chỉ có nước cố gắng học hơn một chút. Còn nếu như nghĩ rằng mình không đỗ được thì càng đơn giản, chuẩn bị tinh thần nghe người thân càm ràm và chửi mắng trong một thời gian rồi sau đó tìm con đường khác cho mình.
VD: Đăng ký học trung cấp Nghề vì nó học kèm Một nghề + 3 năm phổ thông, hoặc học giáo dục thường xuyên, hoặc không học nữa kiếm việc nào làm hoặc học kinh doanh (như nhiều người khác)
Nói chung, đừng cố dằn vặt bản thân mình về những lỗi lầm của quá khứ, mọi chuyện đã rồi và sau này bạn sẽ nhận ra chuyện này cũng chẳng có gì to tát lắm.
Việc học thì cố gắng thêm chút, còn nếu không cố được thì tìm con đường khác mà đi. Tất nhiên chuẩn bị tinh thần nghe chửi với càm ràm đã tai luôn.
Chào mọi người, năm nay em 13 tuổi và là học sinh cấp 2. Em có chơi với 1 nhóm bạn có tổng cộng 4 người được 7 năm và trở nên thân thiết được khoảng 2 năm. Em là thành viên cuối cùng của nhóm đó. Lúc bắt đầu, em kì vọng rất nhiều ở tình bạn đó vì em cảm thất bản thân đã chân thành và đối tốt với họ, luôn giúp đỡ họ. Có những chuyện họ giấu em hoặc cho em là người cuối cùng đươc biết, em cảm thấy hơi thất vọng nhưng cũng luôn tự nghĩ là chắc là do các cậu ấy ở gần nhau hơn nên có thể nói trước hoặc có thể những người kia chưa chắc đã biết. Em và các cậu ấy có rất nhiều những kỉ niệm cùng với nhau. Thế nhưng dạo gần đây em cảm thấy mối quan hệ giữa em và các cậu ấy cứ có phần gượng gạo hay còn điều gì đấy khó nói, không được như trước kia, em cảm nhận được điều ấy và em cũng đã làm cho nó trở nên tốt đẹp và như trước. Thế nhưng khoảng 1 tháng trước, các cậu ấy không rõ vì lí do gì đó đột nhiên nghỉ chơi với em, lúc đó em suy nghĩ, buồn bã và stress rất nhiều, đặc biệt là lúc đó còn gần với thời gian em đi thi học sinh giỏi nữa. Em cũng có tâm sự với bố mẹ và họ cũng đã hiểu và đưa ra lời khuyên cho em. Dần dần, em cảm thấy bản thân mình giống như bị lợi dụng, các cậu ấy chơi với em ban đầu cũng chỉ vì em học giỏi và là con thầy cô giáo và còn là lớp trưởng. Thực ra em có thể tìm được nhiều những người bạn khác thân thiết hơn thế nhưng vì cái bóng của họ trong lòng em quá sâu đậm nên em vẫn không thể tìm được 1 tình bạn nào có thể thay thế được, vì chỉ còn lại 3 người nên các cậu ấy là lôi kéo và thay thế vị trí của em bởi 1 người khác và họ cũng lợi dụng bạn ấy giống như em, em thấy hơi hụt hẫng vì người bạn thân nhất của mình, cùng mình trải qua nhiều chuyện, từng thề thốt đủ điều với mình lại quay lưng với mình và đí theo họ. Thế nhưng các cậu ấy cũng rất quá đáng, các cậu ấy thông đồng với những bạn học hay ghen tị với em nói xấu và tẩy chay, cô lập em. Lúc đó thì bản thân em đã không còn hy vọng gì về họ nữa. Bây giờ em cảm thấy bản thân mình nên một mình và cố gắng để khi bước sang cấp 3 có thể tách ra hẳn các cậu ấy và tìm đc 1 tình bạn xứng đáng và chân thành với mình hơn. Mọi người có thể tư vấn cho em làm như thế nào để có thể nói chuyện 1 lần rõ ràng với họ và ngay sau đó quên đi họ được không?
em đá bõng chưa từng ngồi dự bị nhưng bây giờ các bạn đã đá hay hơn và có lẽ sẽ phải ngổi dự bị. Vậy em phải suy nghĩ thế nào cho đỡ buồn lòng đây ạ?
Mình muốn có kiếm bạn gái dễ thương nhưng lại muốn dành dụm tiền cho tương lai.
Biết rằng khi quen bạn gái nên rủ họ đi chơi, đi ăn tốn rất nhiều tiền vì vậy khó mà tiết kiệm được.
Đành chịu! cố gắng chăm chỉ làm việc để lo cho tương lai trước, chuyện yêu đương tính sau đi.
Nhìn người ta có đôi có căp mà ham quá!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Có bạn nữ nào có thể tâm sự không? kb Zalo với mình i 03522240 sáu sáu.
Có bạn nữ nào có thể tâm sự với mình không? kb Zalo với mình i 03522240 sáu sáu.
Mẹ vẫn im lặng vô cảm khi biết mình đậu ĐH là cảm giác như thế nào ?
Chào cả nhà, chuyện là cả tuần nay mình nhận được tin mình trúng tuyển từ tất cả các trường ĐH mik đăng ký ở SG vs tỉnh mình sống (cụ thể là 5 trường ở SG và 2 trường tỉnh ) và nhận đc giấy báo đậu sớm từ 2 trường ở SG với trường nv 1 của mình làm mình vui lắm vì mik cảm thấy sự cố gắng của mình được đón nhận vì mik rất muốn được học ĐH. Hôm qua mình chia sẻ niềm vui đó cho mẹ,cả nhà ngoại và call cho cả nhà bên nội luôn ( mik sống chung vs mẹ và nhà ngoại ) và cả nhà hai bên ai cũng vui và chúc mừng, tặng những lời khen rồi động viên mình hết nhất là bà ngoại của mình vì mình là con cháu đầu tiên trong họ ngoại đậu ĐH nên bà vui lắm và nói là sẽ dẫn cả nhà đi ăn để ăn mừng sau khi hết dịch ( lúc đó mình cảm thấy thương ngoại quá). Nhưng chỉ riêng mẹ em là im lặng một cách bình thường thay vì vui mừng hay động viên nên em buồn và hụt hẫng lắm vì em cảm nhận đc sự ko công nhận của mẹ về sự cố gắng của em mặc dù mẹ em từng nói là sẽ ủng hộ em theo ngành cũng như trường em thích nhưng tại sao em vẫn cảm thấy đau lòng quá và mình thật sự muốn bỏ học ĐH quá.
Thật sự thì từ nhỏ đến lớn mỗi khi em làm sai hay ko vừa ý mẹ là mẹ em hay nói những lời lẽ nặng nề, coi thường và chê bai thậm chí là nói những khuyết điểm , lỗi lầm của em cho họ hàng, hàng xóm nghe nữa mặc dù em biết mẹ làm thế là đang tạo động lực gián tiếp cho em cố gắng nhưng mỗi khi em cố gắng làm đc một việc gì đó nào là học có giấy khen, thi đậu lớp 10 và một số việc khác nữa thì mẹ em lại phản ứng như trên hoặc đau hơn nữa là mẹ em sẽ nói những lời như là ” Con làm được là do ăn may thôi “, ” “Đừng tưởng mình làm được là mình hay “. Vì vậy nên nhiều khi em cảm thấy tiêu cực, cảm thấy mình vô dụng kém cỏi cũng như nghi ngờ về bản thân mình lắm.
Nhìn thấy ba mẹ ngta khích lệ, động viên, vui mừng hay thậm chí là khóc , kể cho người khác nghe khi con mình đậu ĐH hoặc có thành tích gì đó mà mik tủi thân lắm cả nhà ạ.
Xin mọi người hãy giúp mình chấp nhận chuyện đó cũng như tính cách trên của mẹ mình một cách tích cực và nhẹ nhàng với ạ !
Mình xin cảm ơn mng nhiều lắm !
Bố coi bạn là cây ATM thì nên làm thế nào?
Mình còn chưa có công việc, chưa làm ra tiền. Mỗi tháng đều được gửi tiền ăn ở và học phí. Dạo gần đây bố hay hỏi vay tiền mình. Qua lời người khác thì mình biết được dạo này bố hay chơi game và còn mượn cả tiền của họ để mua acc. Mình nên làm thế nào bây giờ? Bố mình thì tính rất gia trưởng và luôn cho mình là đúng.
Mẹ mình nói bắt mình học để sau này có cuộc sống tốt hơn mẹ, không phải khổ như mẹ. Mẹ bắt mình học Toán Văn Anh để thi khối D nhưng mẹ đâu có quan tâm rằng mình thích hay không đâu, lúc nào cũng học học học, rất mệt mỏi :”(((. Ở trường có tạo các lớp bồi dưỡng học sinh các môn, mình bị ghi tên vào môn Địa về nói với mẹ thì mẹ mắng, mẹ bảo bắt buộc phải vào Anh không được vào Địa mặc dù trước đó mẹ có nói là: Thích học môn nào thì vào môn đấy :”(((. Mỗi khi bị điểm kém thì đều bị mắng, thật sự thì mình rất mệt mỏi, có lúc muốn bỏ cuộc nhưng lại sợ 😭. Mọi người cho mình lời khuyên với, mình thật sự không biết nên như nào mới vừa lòng mẹ nữa :(((.
Mẹ mình nói bắt mình học để sau này có cuộc sống tốt hơn mẹ, không phải khổ như mẹ. Mẹ bắt mình học Toán Văn Anh để thi khối D nhưng mẹ đâu có quan tâm rằng mình thích hay không đâu, lúc nào cũng học học học, rất mệt mỏi :”(((. Ở trường có tạo các lớp bồi dưỡng học sinh các môn, mình bị ghi tên vào môn Địa về nói với mẹ thì mẹ mắng, mẹ bảo bắt buộc phải vào Anh không được vào Địa mặc dù trước đó mẹ có nói là: Thích học môn nào thì vào môn đấy :”(((. Mỗi khi bị điểm kém thì đều bị mắng, thật sự thì mình rất mệt mỏi, có lúc muốn bỏ cuộc nhưng lại sợ 😭. Mọi người cho mình lời khuyên với, mình mệt mỏi quá rồi, mọi người cho mình lời khuyên được ko :”((