Tâm Sự: Quán Cà Phê… Lặng
Nằm lọt trong một con ngõ nhỏ và yên tĩnh, quán cà phê Tuyết Hồng này từ 2 3 năm trước đã là một nơi quen thuộc để lũ chúng tôi ngồi bàn bạn về chiến sự Iran hay tình hình kinh tế thế giới, những trận cờ tướng khi trốn học, những kế hoạch choảng nhau hay chiến lược để tán con này, yêu con nọ,… Và cho đến bây giờ, mỗi lúc tôi rủ bạn bè đi uống cà phê thì ít khi chúng nó hỏi lại “ở đâu”, quán cà phê quen, quán cà phê… lặng!
Tôi cũng không hiểu sao nó lại vắng khách đến vậy, có lẽ tại không có những em phục vụ chân dài, mát mẻ, chủ quán kiêm phục vụ là một cô tuổi cũng lớn rồi, vào quán, đôi lúc là một gã giáo già đang ngồi chấm bài bên ly cà phê nguội, đôi lúc lại là một cặp tình nhân khép nép, yên lặng khuất trong góc cuối cùng của quán. Ngày xưa, tôi yêu nơi này bởi lẽ không chỉ vì nó có một không gian bình lặng, không có quá nhiều thứ để ta phải phân tâm mà âm nhạc ở đây luôn là những bản ballad của Noo Phước Thịnh cùng vài bản tình ca nhẹ nhàng, sâu lắng!
Và nay, một chiều mùa hạ không quá gió nhưng cũng đủ khiến cho người ta thấy lạnh, buồn buồn, một mình xách xe phóng ra ngoài quán để hoài niệm về một thời xa, về những ngày cùng những đứa thân thiết ngồi tâm sự. Ngày xưa, tôi hay ngồi tâm sự với người yêu hoặc một đứa bạn nào đó ở đây.
Vẫn không gian yên tĩnh nếu không muốn nói là cô quạnh, quán buồn thiu với những nốt nhạc thăng trầm vang lên chẳng có người nghe, giống như con đường chẳng mấy ai đi, quán cà phê này cũng hiếm khi thấy người đến uống, hoặc có lẽ giờ này người ta còn bận rộn, 5h chiều.
Ngồi vào góc quán quen thuộc, ở nhà thường thì không có gì làm, chỉ ngồi viết blog nên đầu óc nó cũng không được tươi tỉnh lắm, gọi một lon bò húc với vài điếu zet, ngả ngửa ra và ngó qua ngó lại mặc dầu quán vẫn thế, chẳng có gì thay đổi và không có quá nhiều thứ để người ta phải chú ý vào. Những giai điệu quen thuộc ngân vang giữa cái không gian chừng như ảm đạm, mà bình lặng…
Bạn bè không phải không có ai đi, mà đôi lúc con người ta muốn thế, muốn cô đơn, muốn một mình để ngồi ngẫm nghĩ, hoặc là tôi bị tự kỷ rồi. Giữa những con đường đông vui như thế, giữa những quán cà phê rộn ràng như thế, tôi chọn một góc quán nhỏ và vắng vẻ, có gì lạ không? Chắc là không!
Từng nhánh lan, cành hoa, ngọn cỏ ở đây được bác chủ nhà chăm sóc hằng ngày nên xanh tươi và rất đẹp, dù đã quen với cái quán vắng tanh, nhưng mỗi lần ngồi đây tôi lại băn khoăn những điều quen thuộc: “Sao quán yên tĩnh và xinh đẹp thế này lại không có ai đến uống nhỉ?”, mà nhiều người thì nó đâu còn yên tĩnh nữa, rõ ngốc!
Thế rồi giữa những suy nghĩ bâng quơ với mớ ký ức ngày xưa nhạt mờ lai vãng, những tiếng chúc tụng nhau, hò hét bên quán nhậu ngày một liên tục hơn, đến lúc phải về. Đối diện, trái, phải và xung quanh nay đã mọc nhiều lên những quán nhậu bình dân, đắt khách. Chụp lại vài tấm ảnh về viết blog vậy, ấy thế mà quên béng nó đi, giờ ra Huế mới nhớ lại, cảm xúc bay đi đâu hết!
Ngoài này không có quán cà phê lặng, nhưng có vẻ như nhiều sự lựa chọn hơn, một góc nước chè của bà cụ già tóc bạc hay gánh hàng rong, bánh ít, bánh chưng, bánh tôm chua hoặc đôi khi là lang thang vài vòng góc Huế, nó cũng đủ để tâm trí được thoải mái hơn rồi.
Nhưng, ước gì ở đây cũng có một quán cà phê… lặng, để mỗi lúc buồn buồn, công việc mệt mỏi lại ra ngồi làm điếu thuốc, cà phê viết blog cho nó thú, thế thôi!
Tâm Sự: Quán Cà Phê… Lặng – Xem thêm Tâm Sự Cuộc Sống hoặc Những Bài Viết Về Khoảng Lặng
Á đù, đêm qua vào vẫn còn thấy theme cũ mà giờ đã đổi được rồi
Hồi tối hứng cái ngồi “Cus” cả đêm, báo hại hôm nay 2h chiều mới dậy bác ạ :3
Sáng nhớ không nhầm thì 6h còn onl face :v
:V Càng sửa càng thấy nhiều chi tiết chưa hoàn thiện, đến 7h thôi bỏ mặc tất cả đi ngủ bác ạ :V
ừm, thường thì thức một đêm phải ngủ bù mất vài ngày mới hết buồn ngủ :v
Nói thật tại nó lâng lâng quá chứ không em cũng thức tiếp rồi :3 Cảm giác thức xuyên đêm thật là “oai” =))) :V
Bác ít khi chứ em thì…. :v
:v Em ngày nào cũng thức khuya chứ cứ tới 2, 3h sáng là nó bắt đầu buồn ngủ kinh khủng, mà bác cẩn thận thức hoài nó quen đó, ít lâu sau cứ ngày ngủ đêm thức thì… :3
Các bác làm việc tự do không à, sau thời gian đâu mà nhiều thế nhĩ 🙂
Bác có thể tạo ra thời gian mà, ví dụ như… đừng có ngủ :V 😀
chuẩn rồi, đừng có ngủ như em thì nhiều thời gian mà 😀
Lâu lâu như thế này cũng hay giúp mình thư giản hơn 😀
Buồn thiu, có gấu sướng hơn 😀
kha kha nhiều khi có gấu lại phiền lắm đó Minh Nhật ah, Thời gian không còn được tự do nhiều, Nhiều khi muốn làm việc thì bị làm phiền 😀
admin cho em xin code làm cái avatar hình tròn với chú thích được ko anh. thanks!
Đó là Widget “Genesis User Profile” mặc định của Genesis theme bạn ạ, còn avatar tròn thì bạn dùng thuộc tính “border-radius” là được!, 🙂
Em là ông nội của Cafe luôn. Đại diện là hiện đang ở quán cafe Molly đây :v
Buồn cũng cafe, rảnh cũng cafe, căng thẳng cũng cafe. Thi cũng cafe, sau thi cũng cafe :v . Mang theo cái LAP thì có khi cả buổi :v Nói chung 1 phần nhờ cái không gian. <3. Mỗi tuần tiền cafe không hề ít =))).
Á đù, vừa lên xem ảnh thì thấy quán cà phê đó thiệt là vãi chưỡng, em ra Đà Nẵng bác bao em uống nghe :3 :V
Bác thì thiếu gì tiền nữa mà…
Ẹc.Bác Tuấn cứ toàn nghĩ em giàu mà thực ra e nổ vậy thôi chứ không có gì ngoài xương sườn @@
@Nhật: Tưởng bao gái thì e chịu chứ bao cafe thì đơn giản thôi bác =))). Mua cho 1 túi cafe trung nguyên =)))
Đã từ lâu rồi tôi vẫn giữ thói quen một mình. Không biết do bản thân sợ sự bắt đầu hay không dám mạnh mẽ để tiếp tục rồi lại cũng trở về như những ngày cũ và thêm vào tim nhiều lần mảnh vỡ.
Có thời điểm tôi lỡ yêu đến điên dại, quãng thời gian đó tôi như tồn tại ở hai linh hồn, một là cho cuộc sống bình thường và một chỉ để mãi nhớ và nghĩ về em. Tôi sống trong cái vỏ bọc của một kẻ trưởng thành nhưng hoàn toàn yếu đuối trước sự đong đưa và lời lẽ của kẻ mà tôi từng ước mơ sẽ là hạnh phúc thực sự.
Nhưng sinh ra trên cõi đời này chắc hẳn ai cũng hiểu nó vốn chẳng công bằng. Đã tạo ra hạnh phúc thì sẽ không thể thiếu niềm đau và đó là cách cuộc đời muốn xem ta gục ngã và xé nát ta ra như một trò đùa. Ta đã từng lên đỉnh của sự hạnh phúc nhưng cũng rất đau khi một trong hai người có sự đổi thay.
Nhưng tình yêu vốn dĩ nó là như vậy. Nếu quá bằng phẳng thì sẽ chẳng sinh ra những kẻ cô đơn. Thật sự nó chỉ đẹp khi đến đúng lúc và đúng với người đáng để được nắm bắt nó. Sai lầm cả chúng ta là việc lười chấp nhận, bởi chúng ta của năm hai mươi không giống như chúng ta của năm ba mươi và hơn thế nữa.
Thời gian làm lành vết thương, cũng đồng thời thay đổi con người. Chúng ta còn trẻ, không có nghĩa chúng ta không biết đúng sai. Chỉ là ở thời điểm đó chúng ta không biết tự lượng sức mình, nghĩ rằng chỉ cần cố gắng thì cả bầu trời đều trong tầm với. Không thể trách, chỉ mong sao bản thân đừng quá nặng lòng. Nếu có thể hãy bỏ lại tất cả đi thật xa và sống một cuộc đời mới…
bình loạn chút sau khi đọc mấy bài thơ & ~ dòng tâm sự đầy tâm sự của tác giả =>>>> có đc coi là kể chuyện k lời k nhỉ
híc tại đang chịu áp lực quá trời ( cảm thấy k chịu đc nên cứ cho là vậy đi) nên cảm xúc cũng bay biến về phương trời nao…….. nào rồi
thơ thì đọc lướt qua vì tác giả nhắc đến chữ “ tình “ nhiều quá, cảm nhận là cx của tác giả thật phong phú, (đoán mò) là nguồn cảm hứng của tác giả về chủ đề này chắc là vô chừng hạn *cười* đùa vậy thôi nhưng đã là cx thì đúng là nên tôn trọng. =>>>> lí do thì đã nêu ở trên
còn về văn kể thì thấy chất rất đời thường trong đó. mộc mạc & hiện thực. xã hội này cần lắm nhưng giọng văn chân thực đó ạ *smile* =>>> liệu có bị hiểu là vô duyên k? ?
Chúc tác giả thành công ,