Tâm Sự: Rằm Trung Thu, Sao Lại Bỏ Mặc Chị Hằng?
Đêm thu buồn lắm chị Hằng ơi
Trần thế em nay chán nữa rồi
Cung Quế đã ai ngồi đó chửa
Trần gian xin chị nhấc lên chơi
Có bầu bạn can chi tủi
Cùng gió cùng trăng thế mới vui
Rồi cứ mỗi hôm rằm tháng tám
Tựa nhau trông xuống thế gian cười
(Tản Đà)
Tôi nhớ trung thu của cái thuở mười năm về trước, thời tôi cùng mấy đứa bạn trong xóm xách chiếc lồng đèn cá chép, lồng đèn ngôi sao rồi vài cái đèn tự chế chạy tung trong xóm, ngồi bên đống lửa hát nghêu ngao những bài hát về trung thu rồi nhìn ánh trăng rằm tháng tám, quây quần nhau ngồi tám chuyện trên trời dưới đất, về những ước mơ, những hi vọng của những đứa trẻ con ngây thơ…
Nay cũng một mùa trung thu đến, tôi một mình xách xe lượn vài vòng ra đường phố, chợt nhận ra trung thu bây giờ đã là một thứ gì đó khác, một điều gì đó khác, nó bị tha hóa quá nhiều bởi cái xã hội ngày nay hay vì tôi là một kẻ lạc hậu? Tôi không biết, duy nhất một điều là tôi không thích, tôi không còn nhận ra nó nữa, có chăng là tiếng trống lân vẫn còn quen thuộc.
Tôi cứ đinh ninh rằng đây là trung thu hay là ngày lễ valentine khi những cô gái ăn mặc mát mẻ ngồi sau người yêu với những chiếc xe sang trọng, những cặp đôi ngồi ôm ấp bên ghế đá ven đường mà cứ như trong cô phòng hoa cưới. Tôi lại đinh ninh rằng nay là trung thu hay ngày biểu diễn của những thanh niên thích thể hiện trình độ lái xe của mình, khi đường phố bị náo loạn bởi những chiếc xe bô to lạng lách, đánh võng, những thanh niên xăm trổ trên chiếc “dị xe” của mình la hét ú ớ phóng nhanh như gió lại cầm trên tay một chiếc lồng đèn thật đẹp, thật hài hước và lố bịch. Có mấy ai để ý chị Hằng cô đơn sau làn đèn điện mập mờ, mấy ai biết rằng ánh trăng rằm tháng tám dần bị lãng quên sau những điệu nhạc DJ và men rượu trên đường phố…
Nghĩ lại thì cũng mười mùa trăng sáng rồi, tôi quá khô khan và lạc hậu, có lẽ vậy, nhưng với cái trung thu biến chất và đã bị tha hóa, tôi thấy lạc lõng giữa phố phường điên loạn, tôi thấy như bị bỏ lại từ mười năm về trước, như chị Hằng vậy, tôi trở về.
Tìm một nơi yên tĩnh, có trăng, có gió, hút điếu thuốc với những suy ngẫm vu vơ về những mùa trung thu trước, có một chút gì đó tiếc nuối trong sâu thẳm, rồi bỗng sợ, tôi sợ những mùa trăng sáng tiếp theo những đứa em sẽ chẳng bao giờ biết được thế nào là trung thu.
Những điệu tình ca từ từ len sâu vào tâm trí, tôi ngước mắt nhìn ánh trăng tròn sáng lạng giữa bầu trời cô đơn khói thuốc, thầm an ủi trăng ơi thôi đừng buồn nữa, mọi người quên, nhưng ta thì không, đêm nay trăng có ta, và những mùa trăng sáng tiếp theo, ta có trăng…
Trăng sáng đêm rằm ai thấy không
Hay bận say nồng chốn người đông
Hằng Nga nhân thế giờ quên lãng
Sau ánh đèn đêm, ánh lửa hồng
Trung thu thuở trước ai còn nhớ
Say tình say rượu thấy trăng ngơ
Phố phường rộn rã hay điên loạn
Để trăng cô đơn dạ thẫn thờ
(Thơ buồn: Viết về đêm trung thu)
Xem thêm: Chùm thơ rằm trung thu cô đơn, buồn và nhiều tâm trạng!
Tâm Sự: Rằm Trung Thu, Sao Lại Bỏ Mặc Chị Hằng? – Xem thêm Tản Mạn Cuộc Sống Hay
Lưu ý:
» Địa chỉ email của bạn được bảo mật.
» Mục không có dấu sao (*) là không bắt buộc.
» Bình luận bằng tiếng Việt có dấu nếu có thể.