Tâm Sự: Giấc Ngủ 20! – Tản Mạn Tình Yêu Tuổi Hai Mươi
Thôi xa rồi một thuở đón đưa nhau…
Bình yên chăng trong những giấc nhiệm màu?
Anh không biết vì đêm sâu thức trắng
Đêm dậy rồi, phố đã ngủ bao lâu?
(Thơ tình: Đêm không ngủ)
Này! Tình đã ngủ yên?
Phải rồi, đã ngủ…
Tình ngủ rồi có thức dậy không?
Không biết nữa, có lẽ phải chờ…
***
Tình ngủ rồi, tình say giấc với con phố vắng hanh cúi đầu trút mùa lá rụng, mùa có thể mãi chẳng trở về, mùa nhốt lòng phố trong giấc mộng thu xưa vàng võ. Những đêm này phố chẳng còn trăng, phố giết chết mùa trăng mười tám rồi ẩn mình dưới những hạt sương đêm, đốt cháy dư hương, sưởi ấm lòng mình…
Bình minh lên, nắng đến rồi, phố dậy hay chưa?
Chưa! Phố vẫn nép mình mơ về điều gì xa lắm!
Khi nào thì phố dậy?
Không biết nữa, có lẽ phải chờ…
Chẳng biết bao nhiêu chuyến xe, bao nhiêu con người đã về với phố rồi lướt ngang qua đôi khi chẳng đoái hoài gì, đã bao lần phố đón bình minh với cái rộn ràng, vội vã người xe, tấp nập, những bước chân lướt mau với bao nhiêu xô bồ cuộc sống. Đã bao lần phố tiễn hoàng hôn với những bàn chân bước chậm nhuốm nỗi chia lìa, bao lần rồi phố che chở cho những người con gái ướt mưa, để cô ta đợi chờ chàng trai của mình đến đón. Phố đã nghe bao tiếng thở dài, tình yêu ai oán, những cảnh chia ly… Phố quen rồi, rằng những con người đến với phố là để ra đi, đi theo những chuyến xe xa dằng dặc, dù họ có buồn, vui hay hạnh phúc thì cũng không ai bên phố, họ đi về nơi chẳng thuộc về mình…
Thế sao sớm nay phố không thức dậy? Dậy đón bình minh, dậy tiễn hoàng hôn và mỉm cười với những con người, những điều phố hằng thân thuộc?
Người con gái ấy!
Phố biết rằng cô ấy cũng như những người kia, đến để ra đi, đến để dừng chân và bước tiếp trên chặng đường dài của họ mà?
Đúng vậy, vẫn biết là thế…
Thế sao phố buồn, sao phố lại ngủ một giấc sâu dài đến vậy?
Có lẽ phải chờ…
***
Em này, rồi một ngày phố kể em nghe…
Phố kể gì khi tình thức dậy?
Những tiếng thở dài, một người con gái, và người ấy không phải là em. Phố đã từng mơ về một cái nhìn người dưng trước khi họ bước lên những chuyến xe của đời mình, họ nắm tay một người riêng họ, bước chân dần ngả sang con ngõ khác, bàn tay rời xa dần bàn tay của phố, phố buồn, phố mơ…
Rằng phố đã nuôi nấng màn đêm cho một mùa cây không bóng lá, rằng phố đã viết những áng thơ tình cho một người con gái khác, rằng phố đã nhớ cô ta như thế nào, yêu cô ta như thế nào… Trong những bức tường loang lổ bóng người in hằn khi tối, phố nghe vọng vang tiếng nói sâu trong lòng mình người ấy chưa xa, ừ, người đã đi xa, phố ngủ yên để mơ về những ngày người còn ở lại, sống hoài dĩ vãng, đốt mãi niềm đau ôm ấp tư tình.
Phố đã ngủ sâu ở cái tuổi 20, tuổi yêu đẹp nhất để đợi chờ một người hoài không trở lại, phố chứng kiến bao người dành trọn cả đời yêu một người xa, và cũng có những người cả đời cô đơn đợi chờ một người không đến, phố tiếc thương cho những mảnh hồn lạc lõng, những áng mây muôn thuở tìm nhau, rồi lạc mất, giờ… ai biết nỗi lòng của phố? Phố quen rồi!
Người bước lên những chuyến tàu đời
Mang theo cái nhìn của một mùa không bóng lá
Khuất dưới sân ga, dáng người thương dần xa vời vợi
Phố giật mình lật lại ngày qua…Phố mơ về ngày em vẫn chưa xa
Ai bên ai
Đi bên nhau nên đâu phải kiếm tìm
Tay trong tay nên đâu phải ngóng chờ một bờ vai khácKhói lại buồn vướng luyến ưu tư
Rồi người xa theo những tiếng còi thét vang cõi tối
Đi tìm hạnh phúc riêng mình, đâu biết làm đau kẻ khác
Mái tóc nhẹ nhàng, ai biết rằng giết chết tình ai…
Rồi ngày mai em đến, sớm mai hồng nắng rót lên vai, những ánh ban mai hòa quyện trời trong xóa đi dư tình trong phố, rồi phố kể em nghe, về những niềm đau của riêng mình mà làm quà!
Những món quà làm tổn thương người mới…
Rằng em sẽ hiểu…
Em sẽ là người phố sẽ yêu thương chứ không phải người con gái ấy, em đừng ghen tuông với mớ kỷ niệm nhạt nhòa, em chớ buồn phiền vì một hình bóng vốn đã xa xôi, người con gái ấy dẫu quay trở lại, điều còn lại cuối cùng phố muốn trao tay là một bản tình thơ dang dở mà thôi!
Ngày em đến, nắng sẽ rạng hồng, mây hát tình ca, đường phố xinh tươi với những màn mưa lất phất, dấu chân ai chừng đã nhạt mờ, nụ cười nào cũng dần khuất sau ánh mắt, dáng gầy, vai nhỏ, nụ cười e ngượng, tất cả chìm vào quá khứ. Nhưng ký ức còn đó và em đừng bắt phố phải quên đi, làm sao có thể.
Vậy khi nào phố mới lại yêu?
Khi nào phố thôi khuất mình sau mùa duyên cạn?
Khi nào phố dậy?
Khi nào em sang?
Có lẽ phải chờ…
Một cái cúi chào nhau, em về nẻo ấy!
Tiếng còi vang nhẹ khuất xa dần
Bàn tay buông lơi, chân chùng bến đợi
Có một người kia bước đến, mưa rơi…Em đi tìm hạnh phúc riêng em
Ai ngóng trông đợi chờ người đến
Hàng cây cũng buồn, thu sang gió hát
Mây bay cao nặng trĩu tư tìnhMột ngày kia lòng người vọng tiếng lặng thinh
Ta trả cho nhau một tuổi hai mươi đôi vầng trăng vỡ
Phố tìm duyên nợ
Người chẳng tìm nhau…
Tâm Sự: Giấc Ngủ 20! – Xem thêm Tản Mạn Tình Yêu hoặc Thơ Và Tâm Sự Mùa Thu và Phố Cũ
Phố là đề tài thi ca muôn thuở rồi. Nhưng ví mình như phố thì mình mới thấy lần đầu. Lòng người có thênh thang như lòng phố đâu! Lòng phố có nhung nhớ như lòng người đâu!
Bạn ấy muốn mượn Phố để nói lên lòng mình mà. Tác giả có nhiều xúc cảm quá. Đọc xong làm mình nhớ đến mối tình xưa giờ chỉ còn là kỷ niệm.
Mỗi khi nhớ về mối tình xưa thì mình chỉ thấy ghét nó khủng khiếp. Tự hỏi sao hồi xưa lại có thể thích một con khỉ. Sao người ta nhớ về người cũ lại hay nhớ thương day dứt nhỉ? Gét nhau thì mới xa nhau chứ. Còn yêu thì nên trở lại bên nhau.
Thương cho phố. Một giấc ngủ quá sớm khi mới tròn 20.
Mỗi khi nhớ về mối tình xưa thì mình chỉ thấy ghét nó khủng khiếp. Tự hỏi sao hồi xưa lại có thể thích một con khỉ. Sao người ta nhớ về người cũ lại hay nhớ thương day dứt nhỉ? Gét nhau thì mới xa nhau chứ. Còn yêu thì nên trở lại bên nhau.
Tình cảm nó vốn phức tạp mà 😀
Theo mình chỉ có tình yêu đơn phương mới là tình day dứt nhất.
Yêu tùm lum mới đau khổ nhất Duy ạ 😀
Yêu tùm lum dễ bị ếch lắm. 🙂