Em nói về những điều chưa tới, về những mùa hạ vắng xa xôi, những nỗi lo, những điều e sợ. Tuổi ngọc hồn nhiên rồi sẽ trôi qua, em sợ một ngày tiếng ve trở về da diết. Em yêu con nắng cháy trời mùa hạ và cũng thương thật nhiều những chiều mưa lất phất bay. Hạ hôm nay vẫn thơm mùi năm tháng cũ, tôi nhớ như in về một hình bóng ấp e khó thể phai mờ, bên góc quán quen vẫn thường đứng đợi, ai đó ngại ngùng tay nắm tay ai… (Viết cho tháng ngày hồn hạ xanh xao)
Thơ Tình: Hạ!
Thuở ấu thơ mỗi lần hoa phượng nở
Lại xốn xang với những buổi trưa hè
Đá dế, tắm ao
Tôi đi tìm trong những tiếng chim cao…
Bao cánh hoa chưa nhuốm mầm ly biệt
Bắt bướm, thả diều
Lũy tre làng cười trong nắng biếc…
Thôi mấy mùa hoa
Rồi ngọt ngào năm tháng trôi qua
Cô gái chưa quen nay đã mặc áo dài
Tóc xanh mềm em xõa ngang vai
Nụ cười dễ thương
Má hồng chưa son phấn
Tôi đã biết lòng tôi vương vấn
Chẳng nói một lời
Cứ để tình yêu ấp ủ bên đời…
Tôi nhát quá
Mắt chẳng dám nhìn nhau
Để bao nghẹn ngào chôn dưới đáy tim đau
Em đứng cười duyên
Hây hây má đỏ
Tôi lặng đi trong ánh mắt như thuyền
Lời yêu không ngỏ…
Bức thư tình viết xong để đó
Có dám gửi người đâu…
Một hoàng hôn gờn gợn dưới trời sâu
Phượng vội đơm hoa,
Tiễn mùa qua mười tám…
Những ngày cuối cùng mà lời yêu không dám…
Mưa không rơi, sao làm ướt mắt người?
Nỗi buồn ơi?
Những dấu yêu ơi!?
Hai kẻ khóc – cười…
Ai biết?
Cánh bằng lăng nay tím màu ly biệt
Nhớ nhớ, mong mong
Lũy tre làng gầy trong luyến tiếc
Hạ đã già đi
Hồn tôi còn da diết
Nhớ bóng xưa hờ hững phút phân kỳ
Nhớ ngậm ngùi mắt đỏ buổi chia ly
Chạnh lòng
Day dứt
Chết mấy mùa hoa
Rồi lạnh lùng năm tháng trôi qua
…thổn thức
Cô gái năm xưa nay đã lớn rồi
Đôi cuộc tình phai nhạt trên môi
Mối tình của tôi
Cũng tàn như nắng hạ
Gió sớm thu về lành lạnh cuối trời xa
Ký ức ngập đầy
Võ vàng tim sỏi đá…
Và có lẽ chỉ một mùa hè tôi không buốt giá
Đó là mùa hè…
Đã giấu những lời yêu…
Hạ về gió tạt mưa tuôn
Hỡi người nơi ấy có buồn hay không?
Hạ về vắng kẻ chờ mong
Nơi đây phượng tím… đau lòng… cố nhân!
(Huỳnh Minh Nhật)
Thơ mùa hạ buồn lãng mạn – Thơ tình thời học trò: Hạ!
Bài thơ bạn vừa xem là một trong rất nhiều những áng thơ tình buồn trong kho thơ của OCuaSo.Com. Còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi bạn trong chuyên mục thơ dưới đây, hãy sử dụng menu điều hướng và thanh search để tìm kiếm dễ dàng hơn. Chúc bạn xem thơ vui vẻ và đừng quên thường xuyên ghé thăm OCuaSo.Com để xem những bài viết mới nhất nhé, cảm ơn bạn!
Xem Thêm Thơ Tình Yêu Hay hoặc Thơ Và Tản Mạn Về Mùa Hạ
Trời hè đầy tiếng ve ngân
Người đã xa… mãi bước chân… ngập ngừng…
===
Bài thơ tình Hạ hay quá!
DVD sang thăm nhà, được thưởng thức bài thơ hay!
Chúc MN cuối tuần vui vẻ!
🙂
Cảm ơn DVD vì lời khen và 2 câu thơ hay, chúc DVD cuối tuần vui vẻ ^^!
Hay lắm Nhật ạ… bạn cho tôi bồi hồi nhớ lại 1 khung trời xâu thẳm… củ thời vụng dại mog chờ. 1 lần nữa thank Nhật… thơ hay lắm tôi đã dõi theo bạn hơn 1 năm nay… thơ viết quá ngọt ngào lãng mạng đầy nỗi buồn. Chúc bạn luôn và luôn làm nhiều thơ hay cho độc gia nhé.
Cảm ơn Mây Lãng Du rất nhiều, bạn quá khen rồi! Được ai đó yêu mến đứa con tinh thần của mình là niềm vui lớn của kẻ viết. Chúc bạn cuối tuần vui vẻ! ^^
cá nhân mình cảm thấy đây là bài thơ hay nhất, dài nhất bạn viết trong 1 năm qua. cho dù những bài thơ trước mình thích hơn, nhưng nếu có hay thì chỉ thấy hay một vài câu thôi, về toàn thể thì mình thấy sự nhàm chán, trùng lặp trong chúng. mình cứ nghĩ tình yêu nào rồi cũng đến lúc thoái trào, tình yêu với thơ văn cũng đến lúc phải nhường chỗ cho nhiều thứ khác. nhưng xem ra chừng nào bạn còn đi đến những chân trời mới thì bạn còn viết. làm cho thơ mình khác với thơ người khác thì nhiều người làm được, nhưng làm cho thơ mình bây giờ khác với thơ mình lúc trước thì ít lắm. chúc bạn vượt qua giới hạn bản thân thành công. bài thơ của bạn làm mình liên tưởng đến bên kia sông đuống của hoàng cầm, thật ra thì hai bài hoàn toàn chẳng có điểm chung nào. chỉ là mình nghĩ sẽ đến một lúc nào đó bạn viết được thể thơ tự do một cách nhuần nhuyễn, tự nhiên, trong thi có nhạc như bài thơ xuất thần đó.
Cảm ơn bạn ^^! Thực ra bài này mình viết lâu rồi và đã không đăng nếu như hơn 10 ngày qua bận rộn quá, không có thời gian mà viết vời 😀 Nhưng cũng rất vui vì đâu đó trong bình luận góp ý của bạn vẫn thấp thoáng “một chút” khen và những lời động viên 😀
Hoàng Cầm – và cả những nhà thơ khác cùng thời, cho tới những áng thơ tình ngày xưa, những áng thơ về quê hương, đất nước, thơ chia ly tiễn biệt. Họ sống trong hoàn cảnh đó, thời cuộc đó, tình yêu đó. Còn ngày nay, hoàn cảnh khác, thời cuộc khác, tình yêu cũng khác. Đặc biệt là khi thơ ca đang chìm vào quên lãng và thơ thị trường đang dần lên ngôi, mình dám khẳng định là sẽ rất rất khó để có bất cứ một bài thơ nào gây được tiếng vang cũng như cảm xúc như những tác phẩm đó, và càng không thể có những lời thơ, tứ thơ tuyệt vời như vậy được. Rất nhiều nhà thơ trẻ ngày nay có tài, tuy nhiên, thơ ca, chỉ cái tài là chưa đủ!
Đã nói trước là cảm nhận cá nhân mình thôi mà. Còn thì mình mới nghe anh hùng sinh nhầm thời. nay thi sĩ cũng hận sinh lầm thời a. thời đại này thì sao, thiên tai nhân họa sinh ly tử biệt đời nào chẳng có. làm là việc của đời này, phán xét lại là việc của đời sau. nguyễn du nằm đất trăm năm mới được phong danh nhân văn hóa thế giới còn gì. bản thân những tác phẩm gọi là bất hủ vào đúng thời của nó cũng đâu có giá đến thế. cái gọi là tiếng vang ở thời điểm hiện tại có quyết định toàn bộ giá trị tác phẩm không? mình không tin ở thời đại này lại không thể tạo ra những áng thơ tứ thơ tuyệt vời giống như bạn nói. mình thì tin bạn có thể đấy. mình nghĩ ko có anh hùng sinh lầm thời. chỉ có nhân tài đi lầm đường mà thôi. như nguyễn du, cùng con người ấy cùng thời đại ấy nếu không viết về kiều mà viết về chuồng chim bồ câu thì làm sao thành danh nhân được.
Không, ý mình là cảm xúc, lời lẽ, cái ý và cái “thời” của thơ 😀 Nếu bây giờ có một bài thơ nào đó rất rất hay đi nữa, thì ý thơ và tứ thơ cũng sẽ khác, nó hay kiểu khác. Đơn giản là bây giờ quá khác ngày xưa và thoải mái hơn rất nhiều rồi, trong tình yêu lẫn cuộc sống 😀 Không thể có những bài thơ hay theo kiểu ngày xưa nữa! Bởi mình thấy thực tế là vậy 😀
à thì mình nhắc đến bên kia sông đuống chỉ để nói về sự nhuần nhuyễn, tự nhiên và cái nhạc của nó thôi mà. mỗi thời lại có cái hay riêng chứ. mình thì từ thời ca dao đổ đi đến thời thơ con cóc đổ lại đều có thích và thấy hay cả. nhưng mà thời nào thì thời chứ khượng khạo khúc khắc như gà nuốt sỏi thì chắc chắn ko gọi là hay rồi. chẳng qua mình thấy thơ tự do y bạn làm hình như ko thành thạo tự nhiên bằng thơ 7, 8 chữ ko nhuần nhuyễn uyển chuyển bằng mấy bài thể tự do như bên kia sông đuống mình thích nên mình nói vậy thôi. vì mình tin trong tương lai bạn có khả năng làm được như thế.
Hì, cảm ơn bạn!
Nhẹ nhàng như một cơn gió mùa hạ ùa về mang theo những ký ức 🙂
Cảm ơn Yên nhé 😀 Nghe bảo cùng người yêu du lịch DakLak, có đi nữa không 😀
Có chứ, nghỉ hè nhé 😀 Lên có hướng dẫn viên miễn phí mà 😀
Thơ hay đó bác.
em qua dạo blog bác thôi, mục đích là vậy 😛
nghe xong cũng không biết thứ cảm xúc tồn tại trong bản thân là cảm xúc loại gì…
Có luyến tiếc chăng? ^^