Lối cũ giờ đây vắng ai rêu phong chằng chịt, ta một mình lẻ loi lang thang trên những con ngõ ngày nào, vô vàn kỉ niệm còn đây, ân tình còn đây, hình bóng ai kia còn đây nhưng người đâu mất… Dòng Hương vẫn trôi, Huế vẫn mặc trầm, có phải em đã hóa mình vào tâm hồn của Huế? Yên bình quá! Huế ôm ta vào lòng, ru hồn ta với những thanh âm nhẹ nhàng, đau khổ, cho ta biết ngẩn ngơ với mái tóc dài Tôn nữ đằng xa… (Trích: Khoảnh khắc bình yên)
Thơ Tình: Huế Buồn Thu Tím
Có một tím. Tôi gọi rằng tím Huế
Khi đêm đêm mây trắng phủ trăng ngà
Những chiều thu tôi nằm nghe gió vỡ
Tím thật buồn tim tím ở phương xa
Tím Huế đấy! Chẳng biết vì sao tím,
Có phải chăng như một cánh hoa rừng?
Không, không phải, một cái gì rạn nứt:
Sắp tan tành trong đáy mắt rưng rưng
Xa xa ấy giữa chân trời nhung nhớ
Nắng hoàng hôn se sắt tím vàng vàng;
Gió gọi chiều trên những nhành thăm thẳm;
Khuất cái nhìn, mây núi tím xanh xanh
Và vì đâu ơi người tôi yêu ơi?
Trong lòng tôi tím ngắt cả bụng trời
Tim tôi tím, mắt lịm buồn mắt tím
Huế mùa này – Vàng thu chắc chơi vơi!
(Huỳnh Minh Nhật)
Thơ tình mùa thu – Thơ tình xứ Huế: Tím Huế
Bài thơ bạn vừa xem là một trong rất nhiều những áng thơ tình buồn trong kho thơ của OCuaSo.Com. Còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi bạn trong chuyên mục thơ dưới đây, hãy sử dụng menu điều hướng và thanh search để tìm kiếm dễ dàng hơn. Chúc bạn xem thơ vui vẻ và đừng quên thường xuyên ghé thăm OCuaSo.Com để xem những bài viết mới nhất nhé, cảm ơn bạn!
Xem thêm Thơ Buồn Tình Yêu hoặc Thơ Và Tâm Sự Mới Nhất Về Huế
Không, không phải, một cái gì rạn nứt:
Sắp tan tành trong đáy mắt rưng rưng
2 câu thơ này hay quá ạ 🙁
Giá mà có gì đó trách móc trong hy vọng! thế thì xin họa hai câu này:
Đúng, đúng rồi có gì đó âm ỉ
Đang rực nóng trong giọt lệ rưng rưng
Âm ỉ thì phải sắp bùng cháy chứ bạn. Mà bùng cháy trong giọt nước mắt thì hơi phi thường. Và viết như bạn thì không thể gọi là “họa lại” được, phải gọi là “nhại lại” hoặc “hùa theo”.
@@ Nhẹ nhàng thôi bạn ơi!
Âm ỉ thì mới nóng thêm chứ. Rực cháy rồi thì thành tro tàn ư?
Có nóng thì mới âm ỉ được chứ. Bạn vùi tay vào đống than củi đang âm ỉ xem có ấm áp không. Giai đoạn tiếp theo một là bùng cháy hai là nguội dần đi thành tro. Thế nào lại nóng bừng lên được.
Có gì đâu. Bạn tâm đắc 2 câu của tác giả là rất chính xác. Tôi cũng cảm thấy thế, cho nên mới họa lại mà!? Cái bạn khen là tâm tình của tác giả, cái tôi họa là đối lại, là về nàng thơ làm cho tác giả “rạn nứt, tan tành”. Cả hai người cùng “lặng thầm” mà có tím buồn cho nên “tím vàng vàng, tím xanh xanh”? Tôi đâu họa cả bài được?
Nói thật là mình có hiểu gì đâu. Thơ của hai bạn lắm lúc như thơ Picasso ấy. Màu sắc hình khối rất là rắc rối
Trong giọt lệ, trong nước thì sao bùng cháy được? Chỉ nóng thôi, bạn ơi, không nguội đi đâu! Thế mới là tím Huế, là cái mát ngoài mà nóng trong của gái Huế mộng mơ?
Xin lỗi nhé mình không có ý j cả. Chỉ là trước giờ đã đọc hơi nhiều bình luận của bạn nhưng chả lần nào hàm thụ được ý tưởng và cái logic của bạn . Riêng lần này bản thân thấy vô lý quá nên mới lỡ lên tiếng. Xong cũng không biết cách xóa cmt ở đâu cả.
Lần sau bạn làm câu thơ nào thì nên đánh dấu mũi tên chú thích ngay câu ấy như bạn vừa giải thích nhé.
Bài văn hay là một rừng hoa. Thơ là tinh dầu của hoa, chỉ cảm được thôi, đâu dễ giải thích hết được? Xí xóa nhe!
Xử thế
Đời người không khỏi lúc bon chen
Tự hỏi làm sao tránh nhỏ nhen
Độ lượng thành người luôn ngốc nghếch
Vị tha hóa kẻ suốt ươn hèn?
Xem kìa Di Lặc phô hoan hỉ
Ngó đó Thích Ca phớt ghét ghen
Sắc sắc không không như ngọn nến
Như gương, bất động mỗi tâm đèn!
Mấy bài thơ bạn hay cmt này là của bạn viết hay của ai thế?!
Của tôi đấy. Dạng thơ thiền!